Nhà cũng coi như là phú hộ ở Vọng Nguyệt Thành, nếu như mắt Tiết gia, cố ý lừa gạt khách nhân giang hồ đến tổn thương nhà của nhưng nhận bất cứ trừng phạt gì, cho dù c.h.ế.t cũng sẽ hóa thành lệ quỷ đến tìm bọn họ đền mạng.
A Nại: " , đều c.h.ế.t oan uổng."
"Chỉ dựa cách quả thật khó phân rõ." Trương bá .
Lục Kiến Vi: "Ghi chép về kẻ ác trong giang hồ` dùng , thì đổi thứ khác thể sử dụng. Ôn công tử kiến thức rộng rãi, ngươi cao kiến gì ?"
"Cao kiến thì dám." Ôn Trứ Chi vuốt ve ngọc tiêu: "Nghe Huyền Kính Tư cũng một quyển sách tranh cùng loại, trong đó ghi chi tiết về các khách nhân giang hồ tùy tiện g.i.ế.c vô tội, nếu như Lục chưởng quầy chê, thể mượn ."
"Huyền Kính Tư là cơ quan của triều đình, chỉ là một chưởng quầy của khách điếm, mượn như thế nào?"
"Hàn Khiếu Phong từng nhận ân tình của ngươi, nếu như ngươi mở miệng, sẽ từ chối."
"Ta và cùng lắm chỉ là giao dịch, ân tình gì chứ? Hắn trả thù lao cho , và thanh toán xong."
"Thử một cũng ."
Lục Kiến Vi chống cằm , mà .
"Lời của Ôn công tử, cũng từng ." Trương bá : "Có nhiều khách nhân giang hồ trong danh sách truy nã của Huyền Kính Tư, nhưng phần lớn bọn chúng đều môn phái che chở, nhân lực của Huyền Kính Tư khan hiếm, cách nào bắt bọn chúng, cũng bởi vì điều mà kết oán với các thế lực giang hồ, thiệt hại ít nhân thủ."
"Nếu như , chúng thử xem." Lục Kiến Vi sang chuyện khác: "Hai mươi vạn lượng của Ôn công tử, ngươi định ở bao lâu?"
Ôn Trứ Chi: "Thế lực của Võ Lâm Minh mạnh mẽ, Lục chưởng quầy bảo vệ dễ dàng, một tháng thì thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-267.html.]
"Được thôi." Lục Kiến Vi ý kiến.
Giá cả cao hơn nhiều so với Phong Châu.
Cuộc họp đến đây là kết thúc, từng giải tán.
Hai chủ tớ Ôn gia vẫn đặt ba gian giường chung như , A Nại thu dọn rương đồ đạc, sửa sang giường, nhỏ giọng thầm: "Công tử, vẫn nghĩ , rốt cuộc Lục chưởng quầy đánh bại bọn chúng như thế nào?"
"Nếu ngươi dễ dàng như thế thì thể gọi là tuyệt kỹ độc môn?" Ôn Trứ Chi chống mở cửa sổ, nương theo ánh mặt trời sách.
A Nại: " cũng thấy nàng xuất chiêu ?"
"A Nại." Ôn Trứ Chi chút để ý : "Có một việc nhất định tìm hiểu cặn kẽ, lẽ là ngươi và kiến thức hạn hẹp, giải đáp bí ẩn trong đó, hoặc lẽ là phía nàng cao thủ trong sư môn tương trợ, nhưng thể giải thích rõ ràng cho chúng ."
A Nại bừng tỉnh: "Ta cảm thấy vế khả năng hơn, Lục chưởng quầy nàng tị thế từ nhỏ, hiện tại học một võ học nên ngoài rèn luyện, nàng còn trẻ như mà cả công phu và y thuật đều vô cùng lợi hại, cố nhiên là tử thiên phú tuyệt đỉnh ở sư môn, sư môn yên tâm để nàng một rời núi rèn luyện cho nên phái cao thủ bảo hộ nàng đường, nhưng thể tùy ý mặt."
"Phân tích thật sự ." Ôn Trứ Chi gật đầu.
"Nhất định là như thế!" Trong lòng A Nại tò mò: "Cũng sư môn nàng bái là sư môn gì, võ kỹ, y thuật đều cao minh, còn đao kiếm nữa, công tử, ngươi thấy thanh đao của Tiết Quan Hà ? Thật sự giống bình thường."
Ôn Trứ Chi: "Muốn đổi vũ khí ?"
"Không !" A Nại che cổ tay áo : "Công tử, cơ quan ngài ai thể sánh bằng."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thiên ngoại hữu thiên." Ánh mắt của Ôn Trứ Chi ôn hòa: "Nếu như ngươi đổi, ngại thể hỏi Lục chưởng quầy thử xem."
Đầu óc A Nại phiêu phiêu giống như trống bỏi.
Đoạn đối thoại của hai rơi hết trong tai Lục Kiến Vi.