Toàn thành từ chối tiếp nhận đơn đặt hàng, điều đó nghĩa là kẻ chủ mưu ở thấy khách điếm khai trương, nếu ngày mai cứ khai trương theo lẽ thường, đối phương nhất định sẽ để lộ dấu vết.
Lục Kiến Vi tiêu mấy trăm văn mua một tấm bảng hiệu ở thương thành, giao cho Trương bá: "Đêm nay sẽ tới đưa bảng hiệu, sẽ chậm trễ việc khai trương cửa hàng ngày mai, ngươi cần lo lắng."
"Là vô dụng." Trương bá hổ thẹn cúi đầu, dám nàng: "Ta thật sự nghĩ rốt cuộc Bạch Hạc sơn trang đắc tội với nào."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi : "Vừa chỉ đùa với ngươi thôi, lẽ chỉ là cạnh tranh ăn bình thường, liên quan gì đến Bạch Hạc sơn trang, là ai giở trò quỷ, ngày mai chúng sẽ tự thấy."
"Chưởng quầy, cả gan hỏi một câu, khi bảng hiệu đưa tới cần tiếp ứng ?"
"Không cần, thời gian sớm lắm, ngươi nghỉ ngơi cho , ngày mai sẽ bận."
"Đã rõ."
" ." Lục Kiến Vi gọi Trương bá : "Đừng quên cho mấy ở chuồng ngựa ăn cơm uống nước, c.h.ế.t thì bán… Khụ, c.h.ế.t may mắn, tránh việc dính điềm xui."
Trương bá nhếch miệng rộ lên: "Chưởng quầy ngài cứ yên tâm, nhất định sẽ khiến bọn họ bán … À , là sẽ để cho bọn họ ảnh hưởng đến việc ăn của khách điếm chúng ."
Lão quen thuộc với chuyện .
Một đêm trôi qua nhanh, bởi vì việc bảng hiệu mà Trương bá trằn trọc ngủ , dỏng tai lên ngóng động tĩnh trong khách điếm, mãi đến khi vầng thái dương hiện lên phía chân trời, lão cũng thấy một chút âm thanh nào.
Là ai đưa đến, là giao bảng hiệu tu vi mạnh hơn cấp năm?
Từ cửa hàng chính ở Phong Châu đến chi nhanh ở Giang Châu, lão vẫn luôn nghi ngờ cao thủ lưng bảo vệ khách điếm.
Tình cảnh áp chế tử Võ Lâm Minh ngày hôm cùng với những lời lẽ hùng hồn của Lục chưởng quầy ngày hôm qua đều là bằng chứng cho suy nghĩ của lão.
Sư môn của Lục chưởng quầy đúng là thần bí khó lường.
Trương bá dậy khỏi phòng, dự định quét dọn đình viện một khi đến giờ lành.
Ngay lúc mở cửa thính đường, lão đột nhiên sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-272.html.]
Trên hành lang bên trái của thính đường vốn đặt sẵn bảng nội quy ‘cấm ẩu đả trong khách điếm’, nhưng bây giờ thêm một tấm bảng hiệu hình vuông đặt bênh cạnh.
Bốn chữ Bát Phương khách điếm giống hệt như chữ ở cửa hàng chính.
Bảng hiệu thật sự gửi đến một cách thần quỷ !
Tại y quán đối diện.
Dược đồng ngáp một cái mở cửa, một màu đỏ diễm lệ đập mắt, sửng sốt một lúc vội vàng chạy đến hậu viện kinh hô: "Quán chủ! Quán chủ! Cửa hàng đối diện hôm nay khai trương , lụa đỏ treo đầy phố.”
"Mở thì mở thôi." Quán chủ trở .
Dược đồng: " lúc chúng , cửa hàng thợ mộc bên trong thành đều nhận đơn hàng của bọn họ ? Tại bọn họ thể khai trương cửa hàng?"
" nhỉ." Quán chủ chống tay lên, cẩn thận đè lên chòm râu dài của , đau đớn xuýt xoa: "Mang vạ !"
"Quán chủ, ngài rửa mặt , đằng xem." Dược đồng chạy nhanh như chớp.
Ngoại trừ y quán, mấy cửa hàng xung quanh đều đang xem náo nhiệt.
"Không đặt bảng hiệu ? Tại còn thể khai trương?"
"Dù cũng là hậu nhân của Nhạc trang chủ, thể nào cũng sẽ nể mặt."
"Tình quan trọng hơn tính mạng quan trọng hơn?"
"Cũng tên nào lớn gan âm thầm bảng hiệu."
Trong đám liếc mắt quan sát bốn chữ Bát Phương khách điếm phía cổng viện, lập tức chạy tới một hướng khác.
Trong y quán, dược đồng và quán chủ vây quanh một chiếc bàn thấp, bưng chén uống cháo, thỉnh thoảng liếc tình huống đối diện.
"Rốt cuộc bọn họ lấy bảng hiệu từ ?"
"Treo pháo kìa."
"Quán chủ, ngài xem chúng cần đưa lễ vật gì ?"