Dù là ai cũng sẽ cảm thấy chuyện quá mức ly kỳ, phập phồng lên xuống như trong thoại bản.
Lục Kiến Vi hỏi: “Cho nên , khi mất nữ nhi Giang gia nhận nuôi Giang Diệu Tổ?”
“Không .” Ngữ điệu của A Điều vô cùng bình tĩnh: “Lúc đời thể của nương tổn thương, chỉ thể một nữ nhi là . Nữ nhi kế thừa gia nghiệp, sự khuyên bảo của tông tộc, cha nhận nhi tử của nhị thúc con thừa tự.”
Ngụy Liễu thế thì nhíu mày: “Nữ nhi thể kế thừa gia nghiệp?”
“ , Ngụy tỷ tỷ còn tự mở võ quán nữa kìa.” Tiết Quan Hà phụ họa.
Nhạc Thù cũng gật mạnh đầu.
Lục Kiến Vi bình luận gì, chỉ hỏi: “Ngươi mất tích như thế nào?”
“Ta hạ thuốc cho hôn mê, khi tỉnh ở bên cạnh Hồ Cửu Nương , nàng với nàng nhặt ở bãi tha ma ngoài thành Nam Châu.”
“Có cố ý?” Nhạc Thù nghĩ : “Một tiểu cô nương như ngươi thể đắc tội ai chứ?”
A Điều : “Nương từng , dù kế thừa gia nghiệp thì cũng sẽ cho một nửa gia sản của hồi môn.”
“Nực !” Ngụy Liễu nổi trận lôi đình: “Chẳng lẽ chỉ vì chuyện mà tay hại một cô nương sáu tuổi?”
“Chỉ là phỏng đoán mà thôi.” A Điều cụp mắt xuống, ngón tay siết chặt túi thuốc: “Bọn họ đều cho rằng còn nhỏ, cái gì cũng nên nhiều lúc chuyện cũng tránh mặt . Bọn họ , một nha đầu, cần nhiều của hồi môn như cái gì.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sắc mặt Lục Kiến Vi lạnh lùng: “Chân tướng là gì, hỏi Giang Diệu Tổ là ngay thôi. lúc, bọn họ tới .”
Giang Diệu Tổ mất mặt, trong lòng cứ nghèn nghẹn khó chịu, lập tức đến thanh lâu nổi tiếng nhất Giang Châu tìm gặp thiếu bang chủ Thanh Long Bang.
Thiếu bang chủ thấy là chuyện lông gà vỏ tỏi bèn buồn di chuyển.
Giang Diệu Tổ bèn : “Thiếu bang chủ, chưởng quầy của khách điếm dung mạo như hoa như ngọc, thể là hiếm gặp.”
“Thật ?” Thiếu bang chủ hăng hái: “So với mỹ nhân trong n.g.ự.c thì thế nào?”
Mỹ nhân trong lồng n.g.ự.c là đầu bảng trong thanh lâu, sắc nghệ song tuyệt.
Giang Diệu Tổ chút giả dối: “Còn hơn vài phần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-277.html.]
“Thế thì một cái xem.” Thiếu bang chủ đẩy mỹ nhân , phanh áo khỏi thanh lâu.
Đã xe ngựa chuẩn sẵn chờ ở cửa.
Hắn xoay lên ngựa, thẳng tới Bát Phương khách điếm.
Giang Diệu Tổ và một đám hầu theo sát phía .
“Thiếu gia, thiếu bang chủ là võ sư cấp bốn, chắc chắn thể báo thù cho ngài.” Tên hầu vui nịnh nọt.
Giang Diệu Tổ: “Trương Cao Chúc cũng là cấp bốn.”
“Hắn già , so với thiếu bang chủ trẻ tuổi đầy sức sống chứ?”
“ , dừng ở cấp bốn vài chục năm, chắc chắn đánh thiếu bang chủ.”
“Dù hoà thì chúng còn bang chủ ?”
Giang Diệu Tổ nở nụ âm hiểm sự an ủi của thuộc hạ trong nhà.
Đợi đến khi Thanh Long Bang lật tung khách điếm, nhất định lột da rút gân Trương Cao Chúc , còn nữ nhân , đợi thiếu bang chủ chơi chán , sẽ dạy cho nàng một bài học, để nàng hiểu thế nào là một nữ nhân lời.
Tiếng móng ngựa lộc cộc từ xa tới gần rung chuyển đường phố.
Chưởng quầy và tiểu nhị của những cửa hàng xung quanh đều trốn trong nhà, trộm từ khe cửa sổ.
Thiếu bang chủ đến thật !
Khách điếm sắp xúi quẩy , khi bọn họ cũng sắp biến thành cá trong chậu cũng nên.
Thiếu bang chủ giục ngựa dừng cửa khách điếm, lớn tiếng hô lên: “Ta là Thanh Long Bang Hồng Anh Kiệt, chưởng quầy ?!”
Quy củ giang hồ, khi đánh báo gia môn..
Mọi trong nội đường rõ ràng.
Tất cả bọn họ đều Lục Kiến Vi, đợi xem ý của nàng thế nào.
Lục Kiến Vi Trương bá: “Đi luyện tập chút ?”