Tráng hán rơi lệ? Bọn thật sự thể tưởng tượng nổi cảnh .
Hồng Hạ hiểu rõ tính tình nhi tử, cây thương chính là bảo bối của , ngày bình thường tỉ mỉ lau chùi, bảo quản thoả đáng, nếu như ngoài tiện thì sẽ giao cho thủ hạ tín nhiệm nhất trông giữ.
Mà hiện tại bảo bối ném xuống sông, tình hình khó thể trục vớt, nhất định là đang thất hồn lạc phách.
Lão ngượng ngùng : ”Trong lúc luận bàn thất thủ là do học nghệ tinh."
“Vẫn là Hồng bang chủ thấu tình đạt lý.” Lục Kiến Vi mỉm : “ mà lệnh lang phân biệt , phá cửa viện của , của lấy danh dự, khiến cho mất mặt."
Hồng Hạ cũng cụ thể phát sinh chuyện gì, trừng mắt về phía thủ hạ của Hồng Anh Kiệt.
“Bẩm bang chủ, là, là Giang thiếu đông tìm đến thiếu bang chủ, cụ thể phát sinh chuyện gì thì tiểu nhân cũng rõ."
Hồng Hạ còn lên tiếng, của Giang gia ở bên cạnh mở miệng: ”Nhất định là con chọc quý nhân, Thiếu bang chủ nhiệt tình nên giúp của lý lẽ, Hồng bang chủ, ngàn sai vạn sai đều là khuyển tử sai, tiểu nhân xin bồi tội với ngài."
“Ngươi là ai?” Tiết Quan Hà nâng cằm lên hỏi.
“Tiểu nhân là phụ của Giang Diệu Tổ.” Người lấy lòng thở dài: “Khuyển tử cố tình, mong Lục chưởng quầy giơ cao đánh khẽ."
Tiết Quan Hà nghi ngờ cất giọng hỏi: ”Ngươi là Giang Vận Xương?"
“Không , tiểu nhân tên là Giang Vận Thịnh, Giang Vận Xương là trưởng của . Vị thiếu hiệp trưởng của ?"
Tiết Quan Hà hừ lạnh một tiếng: ”Trách ."
Thượng bất chính hạ tất loạn.
Nhi tử ngang ngược ương ngạnh, lão tử miệng lưỡi trơn như cá chạch.
Hồng Hạ kẻ ngốc, lão mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng đó là bởi vì hành vi của phụ tử Giang gia ảnh hưởng đến lão.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-281.html.]
Bây giờ mắt thấy Giang Diệu Tổ đắc tội cao thủ, lão khả năng tiếp tục vờ như thấy nữa.
“Lục chưởng quầy liệu thể rõ nguyên do, để đám hiểu chuyện chúng sai mà sửa đổi, bồi tội cho ngài ?"
Lục Kiến Vi mỉm : "Hồng bang chủ, mời ."
Hồng Hạ theo lời .
Cổng viện đóng lưng lão, nhưng ai chạm cửa viện cả.
Sau lưng Hồng Hạ đột nhiên chảy mồ hôi lạnh, may mắn mới lão hành động đắc tội nào.
Hồng Anh Kiệt và Giang Diệu Tổ trói tựa lưng , ném ở một góc sảnh đường, cả chật vật.
Người mất hồn mất vía, run lẩy bẩy.
Tiếng trò chuyện ngoài viện truyền trong phòng rõ, ngay từ đầu Giang Diệu Tổ còn nghĩ dùng năng lực của Hồng bang chủ để chèn ép khách điếm, đánh bọn họ hoa rơi nước chảy, nhưng đến khi thấy Hồng Hạ xưng hô với Yến Phi Tàng là tiền bối, cả đều choáng ngợp.
Hắn xong , thật sự sắp xong đời .
Sau khi Bạch Hạc sơn trang và Nhàn Vân sơn trang biến mất, Giang Diệu Tổ bám Hồng Anh Kiệt leo lên, ỷ thế lực của Thanh Long Bang mà xằng bậy ở Giang Châu Thành, bao giờ nếm mùi vị bại trận, nịnh nọt và khen ngợi xung quanh cho càng thêm càn rỡ ngạo mạn.
Hắn cho rằng Bát Phương khách điếm khác nhiều so với những khách điếm từng đánh ngã.
Khác biệt duy nhất là chưởng quầy của Bát Phương khách điếm ngày thường vô cùng .
mà, ngay cả Hồng Hạ cũng dám đắc tội vị chưởng quầy như hoa như ngọc .
Cho dù Bát Phương khách điếm bỏ qua cho , Hồng bang chủ cũng sẽ bỏ qua.
Hắn cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của , cúi đầu gục đầu gối, chờ đợi kiếp sắp tới của bản .
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi dặn dò: "A Nhạc, cho Hồng bang chủ một chút nguyên nhân ."