Nhạc Thù bèn bắt đầu từ chuyện bảng hiệu đến chuyện náo loạn lễ khai trương hôm nay, khi loạn thất bại, Giang Diệu Tổ kéo theo Hồng Anh Kiệt đến khách điếm, cuối cùng là sự xuất hiện của Hồng Hạ.
Thanh âm thanh thúy, mồm miệng lanh lợi, rõ ràng tiền căn hậu quả, dù da mặt Hồng Hạ dày bao nhiêu chăng nữa cũng nên lời, thể tiếp tục viện cớ "tuổi trẻ hiểu chuyện"cho Giang Diệu Tổ và Hồng Anh Kiệt nữa.
Đây là hiểu chuyện?
Đây rõ ràng là cố ý gây sự!
Sắc mặt Hồng Hạ đen sì, hung hăng trừng mắt về phía Hồng Anh Kiệt, tiếc rằng thiếu bang chủ đang thương tiếc cho bảo bối mất , để ý đến tâm trạng của lão phụ .
"Lục chưởng quầy, Hồng mỗ dạy con, khiến ngu xuẩn như thế, tin lời tiểu nhân xúi giục nên quấy rầy ngài, Hồng mỗ hổ thẹn!"
Lục Kiến Vi kết tử thù với khác.
Nàng mở tiệm chỉ vì kiếm tiền, chỉ cần thật sự vi phạm nguyên tắc của nàng, thì chuyện đều thể dùng tiền đến giải quyết.
Mở tiệm mà, hòa khí sinh tài.
"Giang Châu là chỗ tốt, Lục mỗ chỉ an tĩnh mở khách điếm, cũng ý nghĩ gì khác. Thiếu bang chủ và Giang thiếu đông đến náo loạn ngày khai trương, thật sự cho chút phiền não. Hồng bang chủ, nếu là ngươi, ngươi sẽ như thế nào?"
Chắc chắn là chặt thành từng khúc ném sông cho cá ăn!
Hồng Hạ nghĩ trong lòng như , nhưng ngoài miệng dám , lão chỉ một đứa con trai , đánh cược nổi.
Lão lữa vài giây mới : "Lục chưởng quầy, sẽ bắt đứa con bất hiếu dập đầu tạ tội với ngài. Hôm nay ngài khai trương, vốn là ngày đại hỉ, nếu ngài chê, Hồng mỗ phái đưa chút hạ lễ tới, chúc ngài sinh ý thịnh vượng, tài nguyên rộng tiến."
Cái gọi là hạ lễ, kỳ thật chính là lễ vật bồi tội.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-282.html.]
"Được thôi." Lục Kiến Vi đồng ý.
Trong lòng Hồng Hạ quyết định, lão tự tháo dây thừng, kéo Hồng Anh Kiệt tới mặt Lục Kiến Vi, hung ác :
"Nghịch tử, còn mau dập đầu bồi tội với Lục chưởng quầy!"
Hai mắt Hồng Anh Kiệt vô thần: "Thương... Thương của ..."
Đám : “..."
Hồng Hạ tát một cái, đánh cho Hồng Anh Kiệt sấp về phía , cứ mà dập đầu một cái xuống đất.
"Cũng cần đại lễ như ."Lục Kiến Vi chế nhạo : “Xem Hồng công tử là nặng tình cảm, chỉ tiếc trong lúc luận bàn trường thương vô ý rơi xuống sông, là do tiểu nhị trong tiệm tay nặng, Hồng bang chủ xin chớ trách."
Hồng Hạ: "Nào , nào , Lục chưởng quầy quá lời, là hỗn tiểu tử trái , mất thương cũng coi như cho một bài học."
"Thương pháp Hồng công tử cao siêu, mất thương quả thực đáng tiếc." Lục Kiến Vi bất động thanh sắc chào hàng: “Ta một vị đại sư rèn đúc, đúc thương tuyệt đối thua kém bảo bối của Hồng công tử. ”
"Thật ?" Hồng Anh Kiệt đang mất hồn thấy lời , vội vàng thẳng lưng lên từ đất, ánh mắt sáng rực chằm chằm Lục Kiến Vi: "Thật sự kém bảo bối của ? ”
Lục Kiến Vi mỉm : "Không gạt già dối trẻ."
"Ta mua! Ta mua!" Lúc Hồng Anh Kiệt dập đầu mấy cái vang dội với nàng: “Lục chưởng quầy, sai , ngài đại nhân chấp tiểu nhân, tha thứ cho lỗ mãng, nên tin lời xàm ngôn của tiểu nhân, nên gây chuyện với ngài."
Lục Kiến Vi: "Giá tiền rẻ."
"Lục chưởng quầy, giá tiền là vấn đề." Hồng Hạ hào phóng : “Bảo bối của tiểu tử cũng là tốn một tiền lớn mới . ”
Lục Kiến Vi: "Hai trăm ngàn lượng, tiền đặt cọc năm mươi ngàn lượng, năm ngày tới lấy."
Hai trăm ngàn lượng tuyệt đối là một khoản tiền lớn, nhưng Thanh Long Bang nắm trong tay kinh doanh thuỷ vận nhiều năm, vốn liếng cực kì giàu , vẫn thể lấy hai trăm ngàn lượng.