Lục Kiến Vi cầm hai bình thuốc xuống lầu, Ôn Trứ Chi vẫn trong sảnh đường chờ đợi như cũ, nghiêng về phía cầu thang, động tĩnh, ánh mắt chuyển sang song cửa sổ, tia sáng nho nhỏ rọi mắt, lông mi rậm rạp nhẹ nhàng chớp động, ánh mặt trời ở đáy mắt nhộn nhạo.
“Tiểu Khách, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp kiếm tiền .” Trong đầu Lục Kiến Vi nháy mắt xẹt qua một chủ ý quá đạo đức.
“Cái gì?"
Lục Kiến Vi: “Ôn nhà giàu còn sống lâu nữa, nếu như kết hôn với , thì chờ đến lúc chết, là sẽ thể kế thừa tất cả tài sản của ? Nói chừng, đến lúc đó còn thể mua đạo cụ xuyên việt."
“..."
"Ngươi xem biện pháp ?"
Tiểu Khách hiển nhiên là nàng cho ngạc nhiên nhẹ, nửa ngày mới hồi phục.
"Ngươi đoán xem tại vẫn kết hôn?"
Một gáo nước lạnh dội xuống khiến trong lòng Lục Kiến Vi uể oải.
“Cho dù tàn phế, nhưng dựa tài phú cùng diện mạo của , khả năng ai nguyện ý thành với ."
Tiểu Khách: ”Không ủng hộ việc mà cũng đòi ăn."
“Hả?” Lục Kiến Vi bất mãn : "Cưỡng ép xuyên việt phù hợp tam quan ? ”
Nàng bao giờ một ngày nghĩ đến chuyện trở hiện đại.
Loại ý nghĩ ngày càng mãnh liệt, cho nên khi thấy Ôn Trứ Chi nàng mới đột nhiên sinh ý tưởng phúc hậu .
Ngóng trông khác c.h.ế.t kế thừa di sản gì đó, nếu là thì nàng nghĩ cũng sẽ nghĩ.
Ôn Trứ Chi đợi mấy giây, thấy nàng nhúc nhích cũng chuyện, nghi ngờ : ”Lục chưởng quầy hối hận ?"
“Không .” Lục Kiến Vi hồn, trong lòng mơ hồ chút áy náy, nụ so với ngày thường nhiều hơn vài phần chân thật: “Chỉ là nghĩ đến một ít chuyện."
Ôn Trứ Chi cảm thấy nụ của nàng khác với bình thường.
“Có chuyện gì vui ?"
“Vì ngươi như ?"
“Có lẽ là lầm."
Lục Kiến Vi: “..."
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-286.html.]
Ánh mắt độc như , trách là giàu nhất.
“Thuốc của ngươi đây.” Nàng đưa bình sứ qua, lúc trở về, cẩn thận đụng sáo ngọc ngang đùi , bỗng dưng sửng sốt.
Ánh mắt của nàng từ ngọc tiêu chuyển đến mặt .
“Sao ?” Ôn Trứ Chi hiểu lắm.
Lục Kiến Vi qua : "Ta nên xen việc của khác, nhưng ngươi ở khách điếm của thì cũng coi như là một nửa nhà. ”
“Lục chưởng quầy cứ đừng ngại."
“Thân thể ngươi vốn cũng , thể chất lạnh lẽo, cả ngày cầm đồ vật chế từ hàn Nnọc, sợ lạnh càng thêm lạnh ?"
Lục Kiến Vi mới thoáng qua sáo ngọc cảm thấy lạnh thấu xương.
Ôn Trứ Chi khẽ giật .
Hắn ngẩng đầu lên, bắt sự kinh ngạc và lo lắng trong mắt nàng, đầu ngón tay mơ hồ nắm chặt sáo hàn ngọc.
“Lục chưởng quầy thích đồ sứ?"
Lục Kiến Vi: “?”
Chủ đề khỏi chuyển quá nhanh.
Nàng cũng là nhất định truy vấn ngọn nguồn, nếu khác , nàng sẽ hỏi tiếp nữa.
“Thích nha."
“Vậy vì ngày đó từ chối?”
“Vô công bất thụ lộc, đồ sứ quý giá như , nhận sẽ an lòng."
Ôn Trứ Chi im lặng một lát, bỗng nhiên trịnh trọng mở miệng: ”Xin ."
“Ngươi xin cái gì?” Lục Kiến Vi nhíu mày: “Không ngươi tính quỵt nợ đấy chứ?”
Ôn Trứ Chi nàng chọc .
“Nếu mà quỵt nợ thì nhanh sẽ thành con ngựa thứ bảy ngoài chuồng mất. Xin ngươi là vì lúc lợi dụng ngươi.”
Lục Kiến Vi nhướng mày: “Không ngươi lúc nào cũng lợi dụng ? Buôn bán chính là lợi dụng lẫn , chỉ cần chi đủ tiền thì cái gì cũng dễ .”
“Sau khi Đông Lưu song hiệp lấy Bạch Ngọc Linh Chi Đan thì từ Nam Châu chạy tới Đông Lưu Thành, nữa kế hoạch lấy trộm dược của Thiên Diện Thần Thâu.”
Vẻ mặt Lục Kiến Vi nặng nề “Nếu ngươi rõ như thế, tại còn mua tin tức của ở Song Khê Thành?”