“Ta chỉ bấy nhiêu, chuyện của Vân Lai khách điếm với Chu gia rõ lắm. nghĩ, nếu thần trộm trộm dược thất bại, nhất định sẽ tiếp tục tìm kiếm cơ hội, tiệc mừng thọ của Chu gia đông qua , nhất định sẽ sơ hở. Với thực lực của , lấy trộm việc khó.”
“Chuyện liên quan gì đến sứ men hồng?” Trong đầu Lục Kiến Vi chợt lóe lên một suy nghĩ: “Ngươi dụ thần trộm xuất hiện?”
Ôn Trứ Chi kinh ngạc, đột nhiên bật : “Năng lực suy đoán của Lục chưởng quầy thật đáng kinh ngạc.”
“Thần trộm vì quen Đông Lưu song hiệp g.i.ế.c hại khác nên mới ăn trộm đan dược, ngươi dùng sứ men hồng dụ xuất hiện, bởi vì bộ đồ sứ cũng dính máu?”
“ ?”
Ánh mắt Lục Kiến Vi lạnh lùng: “Nếu dính máu, ngươi lấy nó bằng cách nào?”
“Sứ men hồng dễ kiếm, tỷ lệ đúc thành công cực kỳ thấp, một khi đúc sẽ giá trị liên thành. Sau khi tạo cụ, độc chiếm bộ công lao và tài phú, g.i.ế.c hại gia đình hơn mười của thợ lò.”
“Ngươi g.i.ế.c hung thủ để lấy đồ sứ?” Lục Kiến Vi suy đoán: “ kế hoạch của ngươi thất bại, hiện tại ngươi với những chuyện để gì?”
“Không .” Ôn Trứ Chi hổ : “Sau khi ngươi từ chối nhận, sai A Nại mượn cơ hội phủ mua đồ để truyền tin sứ men hồng trong tay .”
Lục Kiến Vi khó hiểu: “Tại ? Tất cả chỉ vì Bạch Ngọc Linh Chi Đan thôi ?”
“Không .” Ôn Trứ Chi : “Ta nhờ thần trộm giúp một việc, nhưng thần trộm tới vô ảnh vô tung, chỉ thể dùng cách .”
Lục Kiến Vi hiểu đôi chút: “Cho nên khả năng cao là thần trộm theo ngươi Giang Châu, ngươi tiêu hai mươi vạn tại khách điếm là mượn tay áp chế ?”
“ .”
“Nghe phủ của ngươi cũng là kỳ môn trận pháp, còn bắt một thần trộm?”
Ôn Trứ Chi mỉm : “Nếu thật sự dễ bắt như thì chẳng là thần trộm.”
“Ôn công tử, những lời ngươi vốn thể .” Lục Kiến Vi tò mò hỏi: “Điều gì khiến ngươi đột nhiên thẳng thắn với ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-287.html.]
“Lục chưởng quầy đối xử chân thành với , trong lòng thấy hổ, dối gạt ngươi thêm.”
Lục Kiến Vi khỏi bật : “Ta con nít ba tuổi, ngươi đừng những lời dỗ ngọt . Ai cũng bí mật cho riêng , chẳng lẽ ngoại trừ chuyện ngươi gạt chuyện gì khác ?”
Ôn Trứ Chi mà .
Hai ăn ý tiếp đề tài nữa, nếu thật sự bàn về bí mật thì Lục Kiến Vi còn nhiều hơn , cho nên nàng tư cách bắt thành thật với .
“Tiền dược.” Lục Kiến Vi xòe tay .
Ôn Trứ Chi bật , từ trong tay áo lấy con dấu đặt trong lòng bàn tay nàng.
“Có thể lấy bạc ở bất kỳ tiền trang nào ở Giang Châu và Nam Châu.”
Lục Kiến Vi rút tay về: “Nói thật, thích tiền tươi thóc thật hơn, tiền trang lấy tiền lãng phí thời gian của .”
“Ôn mỗ hiểu .” Ôn Trứ Chi nhận con dấu: “Lát nữa sẽ kêu A Nại lấy.”
lúc gặp Trương bá từ tiền trang trở về, lấy năm vạn lượng ngân phiếu đưa cho Lục Kiến Vi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Có năm mươi tờ mệnh giá một ngàn lượng chất đầy hộp tiền.
Trong lòng nàng mỹ mãn, ôm lấy cái hộp thấy mắt .
Ôn Trứ Chi dáng vẻ của nàng, nhịn hỏi: “Lục chưởng quầy thiếu tiền lắm ?”
“Thiếu chứ.” Lục Kiến Vi gật mạnh.
“Sư môn của ngươi đầy ắp bảo vật, ngươi thiếu tiền?” Câu hỏi của Ôn Trứ Chi cũng là điều Trương bá hỏi.
Kể từ khi quen Lục chưởng quầy tới nay, khi nào nàng yêu tiền.
Rõ ràng nàng thể dễ dàng lấy bảo vật chấn động giang hồ, nhưng cố chấp với tiền tài vật chất đến thế.