Lục Kiến Vi chê ồn, trực tiếp hô to: “Theo thứ tự tới tới , nhị quỷ ở thượng phòng rìa phía đông, vị khách nữ ở thượng phòng rìa phía tây.”
Tranh cãi lập tức dừng .
Bảy lượt bước thính đường đưa tiền cho Trương bá.
Quỷ c.h.ế.t đói thể gì khác ngoài móc một ngàn lượng, căm giận nhục mạ quỷ độn thổ học nghệ tinh lãng phí tiền.
Hai cãi cọ ầm ĩ, xô đẩy lên lầu ba.
Năm còn lượt phòng của .
Thân phận của bọn họ đều chỉ là tán khách giang hồ.
“Tiểu Khách, lâu khách điếm náo nhiệt như hôm nay.” Lông mày Lục Kiến Vi khẽ cong, khóe miệng tươi .
Tiểu Khách hiểu ý: “Chúc ngươi kiếm nhiều tiền.”
“Mong như lời ngươi .”
Khách điếm trong nháy mắt chật cứng , Lục Kiến Vi cảm giác thỏa mãn vi diệu, buổi tối xuống lầu ăn cơm mặt vẫn treo ý .
Vân Huệ nàng, áy náy : “Lục chưởng quầy, chiếm một gian lầu hai, cản trở việc ăn của khách điếm, nếu tiện thì để về nhà ở.”
“Không cần.” Lục Kiến Vi xua tay.
Rõ ràng Vân Huệ trở nơi đau lòng đó, huống hồ nàng việc nhanh nhẹn, săn sóc cẩn thận, tiểu nhị trong khách điếm đều thích nàng.
“ mà…”
“Ngươi với ở cùng một phòng.” A Điều bỗng nhiên lên tiếng.
Vân Huệ kinh ngạc về phía nàng, cổ họng nghẹn : “A Điều, con, con là ……”
“Nếu ngươi chê.”
“Không, , thể ghét bỏ?”
Lục Kiến Vi vui mừng gật đầu: “Cứ như .”
Mọi vây quanh một bàn ăn cơm.
Yến Phi Tàng luyện đao trở về, gục đầu xuống bàn, đột nhiên một tiếng gọi “Yến ca ca” giật thiếu chút nữa rơi đũa.
“Yến ca ca, chúng gặp mặt .” La Liên Hoàn vui vẻ chạy đến bên cạnh , chuẩn xuống.
“Đợi !” Nhạc Thù vội vàng ngăn cản: “Đây là chỗ của Trương bá, nếu ngươi ăn cơm thì gọi món .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-317.html.]
La Liên Hoàn: “…”
Vân Mộng Hạ Vũ
“La cô nương.” Lục Kiến Vi ôn hòa : “Bây giờ là thời gian dùng cơm của khách điếm, nếu ngươi việc gì thì ăn xong hãy .”
La Liên Hoàn dám cãi lời nàng, đành : “Yến ca ca, chờ ngươi ăn xong.”
Yến Phi Tàng: “…”
Những còn trộm lùa cơm, đều dự định xem trò vui khi ăn xong.
Đáng tiếc khi ăn cơm xong, Yến Phi Tàng vội vàng luyện đao mặt sông, xung quanh là tầng tầng lớp lớp bọt nước b.ắ.n tung tóe, La Liên Hoàn thể tới gần đành bỏ cuộc.
Khi màn đêm buông xuống, tất cả đèn trong khách điếm đều tắt, thứ xung quanh chìm im lặng, ngoại trừ tiếng côn trùng vo ve bên bờ sông.
Tiếng côn trùng lúc xa lúc gần, lúc gần thì sát bên màng nhĩ, tác động đến tâm trí, nhưng lúc xa giống như tiếng gọi nào đó, như thể đến từ bầu trời xa xôi.
Một mùi thuốc thoang thoảng đọng nơi chóp mũi, Lục Kiến Vi đột nhiên tỉnh .
“Vi Vi, ngươi ?”
Lục Kiến Vi nhíu mày: “Ngươi phát hiện ?”
“Không .” Tiểu Khách rà quét một : “Tất cả đều ở trong phòng… Không đúng, di chuyển, còn bố trí thủ thuật che mắt!”
Lục Kiến Vi tự cho bản ăn một viên dược, đầu óc lập tức thanh tỉnh.
Nàng nheo mắt .
Thôi miên, mê dược, trận pháp, còn cái gì?
Trong chuồng ngựa, một bóng màu đen lẻn , dùng nội lực kéo dây thừng, đút cho sáu ăn dược.
“Đây là cái gì?”
“Thuốc giải của Tầm Thường Khách.”
“Làm ngươi nó?”
“Đừng nhiều, theo .”
Sau khi ăn thuốc giải, nội lực áp chế nhiều ngày lập tức khôi phục, sáu cảm nhận vui sướng nay từng .
“Đi cái gì mà ? Nếu nàng hôn mê, chúng nhiều như hợp tác cùng nhân cơ hội g.i.ế.c nàng hơn ?”
“Người sâu lường , ngoài hẳn .”
“Nàng nhục nhã tới như , thù cũng thể báo?”
“Đừng chậm trễ, mau ——”
Lời còn dứt, lực lượng vô hình bao trùm bộ khách điếm, bao gồm bộ góc khuất.