“À, ngươi quét mau lên, quét xong ngoài uống.”
Lương Thượng Quân đánh mất tự tin về khuôn mặt mã của bản .
Ba nữ tử duy nhất trong khách điếm, khi mặt hề chút rung động nào.
Dọn dẹp chuồng ngựa xong, Lương Thượng Quân tới giếng nước ở hậu viện rửa mặt và tay chân, tình cờ gặp Yến Phi Tàng đang tập trung bổ củi.
Nam nhân mặc bộ đồ màu xám ngắn, ống tay áo cuốn đến cánh tay, một chặt một chém, đường vân cánh tay rắn chắc xinh , khuôn mặt tuấn tú càmg trở nên hấp dẫn lạ thường.
Yến Phi Tàng thấy đang đánh giá , quét ánh mắt sắc bén sang.
“Có việc gì ?”
“La cô nương thích ngươi đúng ?”
“...”
Lương Thượng Quân hỏi: “Tại nàng thích ngươi? Ngươi cách nào giành sự ái mộ của nàng? Có thể dạy ?”
“Ngươi…” Yến Phi Tàng giật suýt nữa rơi cả đao trong tay: "Chúc ngươi thành công.”
Đầu Lương Thượng Quân lắc như trống bỏi.
“Ý là , ý gì với La cô nương, chỉ thế nào để hảo cảm của các cô nương mà thôi.”
“Không .” Yến Phi Tàng hứng thú.
“Ngươi để mắt vị cô nương nào ?” Tiết Quan Hà vẻ mặt tò mò nghiêng qua hỏi: "Dựa gương mặt của ngươi, các cô nương yêu thích việc khó.”
Lương Thượng Quân khổ: “Ta cũng cho rằng như thế.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cô nương ngươi thích ghét bỏ ngươi ?” Tiết Quan Hà lộ vẻ đồng tình: "Vậy thì điều ngươi cần suy nghĩ chỉ là mặt thôi .”
“Là cái gì?”
“Có nhiều.”
Lương Thượng Quân: “Xin rửa tai lắng .”
“Trước khi lang bạt giang hồ, cha từng sắp xếp cho xem mắt, điều bọn họ coi trọng nhất là nhân phẩm, tiếp theo là năng lực, thêm nữa là gia thế, cuối cùng mới là ngoại hình.” Tiết Quan Hà : "Ngoại hình của ngươi tồi, nhưng chừng cô nương coi trọng hai điều kiện hơn thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-328.html.]
Lương Thượng Quân: “...”
“Ta ý nhân phẩm và năng lực của ngươi , nhưng mà dù trộm đồ cũng nghề nghiệp đắn.”
“Có điều khi một cô nương nắm trong tay tiền tài và thực lực, gia thế lẽ cũng tầm thường, chẳng nàng càng nên coi trọng tướng mạo hơn ?”
Lương Thượng Quân bi phẫn: "Gương mặt của mỗi ngày quét chuồng ngựa phí phạm của trời ?”
Tiết Quan Hà một kích xuyên tâm: “Cũng thường mà, trong khách điếm của chúng vốn cũng ai .”
“...”
Lương Thượng Quân thương tâm c.h.ế.t rời .
Tiết Quan Hà trở phòng bếp, hào hứng kể cho A Nại: “Thần trộm để mắt một cô nương, nhưng cô nương thích .”
“Nghe thấy .” A Nại thảnh thơi quạt bếp lò: "Cô nương chính là Lục chưởng quầy nhà ngươi.”
“Hả?”
A Nại nhạo: “Mới mẻ thật, lúc tự tiến cử ấm giường, hiện tại vẫn còn từ bỏ.”
“Tại cứ nhất quyết đeo bám Lục chưởng quầy?” Tiết Quan Hà thể hiểu nổi: "Chưởng quầy chắc chắn chướng mắt .”
A Nại lắc đầu: “Chắc là thích chịu ngược.”
“Có ý gì?” Tiết Quan Hà hoài nghi : "Nghe khẩu khí của ngươi dường như hiểu rõ Lương Thượng Quân.”
“Làm gì , nếu đồng ý giao dịch của công tử thì cần quét chuồng ngựa nữa ?”
“Ôn công tử rốt cuộc cho gì?”
“Trộm đồ, đây vốn là việc am hiểu, nhưng .”
Tiết Quan Hà thật sự tò mò: “Trộm cái gì? Đi chỗ nào trộm?”
“Bí mật.” A Nại dùng cây quạt vỗ lên vai : "Nấu cơm của ngươi .”
Đầu giờ Thìn, tập trung quanh nội đường dùng bữa.
Trương bá đột nhiên : “Chưởng quầy, mới ngoài mua đồ thì một tin tức.”
“Trương bá cứ .”
“Chu gia g.i.ế.c hại là bởi vì Chu Nhân Kính sở hữu một linh vật tên Cực Địa Kim Tằm, vật thể hấp thụ công lực của khác cho chính sử dụng.”