Ôn Trứ Chi cúi đầu, đè trang giấy đầu gối , dây cột tóc màu trắng rủ xuống từ đầu, chạm vạt áo .
Ngọc tiêu lạnh như băng đặt hai chân, phản chiếu ánh sáng thanh khiết.
"Tìm chuyện gì?" Lục Kiến Vi trêu chọc: "Là lo lắng khách điếm vây công cho nên đến chào từ biệt với ? Ta , tiền thuê phòng sẽ trả."
Ôn Trứ Chi bật hỏi: "Lục chưởng quầy kế hoạch ?"
"Có lẽ , ngươi giao dịch với ?"
Gương mặt nàng thấy chút kinh sợ nào, thể thấy nàng sẵn kế hoạch trong lòng.
"Không ăn buôn bán." Ôn Trứ Chi lắc đầu, đưa trang giấy trong tay qua: "Nếu như ngươi chê, thể bố trí trận pháp trong khách điếm."
Lục Kiến Vi kinh ngạc.
Nàng nhận lấy tờ giấy, giấy vẽ một trận pháp phức tạp, mỗi một mắt trận đều đánh dấu rõ ràng tỉ mỉ, chỉ cần hiểu một chút về trận pháp là thể bày trận theo hình vẽ.
"Đây là Sáo Trận?"
Ôn Trứ Chi gật đầu: "Sáo Trận củng cố thêm."
Cái gọi là Sáo Trận, chính là là kết hợp các loại trận pháp khác để tạo thành một cái trận trong trận.
Uy lực của loại trận pháp mạnh, cũng dễ dàng khác phá vỡ.
Sáo Trận mà Ôn Trứ Chi vẽ, khéo léo bao gồm hai loại trận pháp công kích và phòng thủ, mê cung, cạm bẫy, di hình hoán vị, chỉ cần bên thông thạo nắm giữ quy luật vận hành của trận pháp thì sẽ thể công thủ bất ngờ, khiến đối phương trở tay kịp.
Trận pháp thể tiêu hao nội lực của các khách nhân giang hồ, cho dù chạy thoát khỏi trận pháp, Lục Kiến Vi vẫn dư sức hất văng tên đó khỏi khách điếm.
Không thể , Sáo Trận thực sự khiến Lục Kiến Vi kinh diễm.
Nàng chằm chằm trận pháp một lúc lâu, đột nhiên ngước mắt lên.
"Yến Phi Tàng và Trương bá đều cấp bậc cao, giỏi công kích; A Điều giỏi dược độc; A Nhạc hiểu trận pháp. Trận pháp của ngươi thật sự gãi đúng chỗ ngứa."
"Lục chưởng quầy quá khen , là vinh hạnh của Ôn mỗ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-332.html.]
A Nại xen một câu: "Tại Lục chưởng quầy hề nhắc đến Tiết Quan Hà? Hắn là đồ của ngươi ?"
"Quả thật thể cho luyện tập trong trận pháp." Lục Kiến Vi giơ bức vẽ trận pháp lên: "Ôn công tử, ngươi thật định đưa một cái giá ?"
Ôn Trứ Chi: "Tặng cho ngươi."
"Bức vẽ trận pháp trân quý như thế, đưa liền đưa, Ôn công tử thật là hào sảng."
"Hữu dụng thì mới trân quý."
"Ngươi giúp nhiều như , tính tự chỉ huy trận pháp ?" Lục Kiến Vi hỏi: "A Nhạc chỉ mới nhập môn mấy tháng, sợ là thành thạo."
"Hắn thiên phú, chỉ là thiếu cơ hội rèn luyện." Ôn Trứ Chi chậm rãi : "Lục chưởng quầy ngại cho một cơ hội chứ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Được thôi. Ngươi như là hạ quyết tâm rời ?"
"Ừ, chút việc riêng xử lý, đợi khi giải quyết xong việc đến phiền Lục chưởng quầy."
"Khi nào ?"
"Ngày mai."
"Thuận buồm xuôi gió."
"Mượn cát ngôn của ngươi."
Hai một một , trong im lặng mất mấy giây.
Gió mát bất chợt thổi qua, cuốn theo đám rơm rạ trong viện, lẽ là lúc quét dọn chuồng ngựa để sót.
Lục Kiến Vi xoay .
"Lương thần trộm, đến lúc quét sâ ."
Lương Thượng Quân yếu ớt đáp: "... Ta đến đây."
Bức vẽ trận pháp giao tay Nhạc Thù, như chí bảo, thả hồn liền mất ăn mất ngủ, cả đêm nghiên cứu bản vẽ, ngay trong tối hôm đó thử nghiệm bố trí trận pháp trong sân.
Trận pháp còn cần kết hợp với các kỹ năng như vũ lực, thuốc mê, bẫy rập vân vân, Nhạc Thù cần lên kế hoạch tổng thể, cho nên thường xuyên kéo theo mấy Trương bá, Yến Phi Tàng tổ chức các cuộc họp nhỏ.
Hôm khi hai chủ tớ Ôn gia rời khỏi khách điếm, Nhạc Thù là nỡ nhất.