Lục Kiến Vi chớp mắt một cái, Lam Tâm Thạch cùng các công cụ bên trong nó đều biến mất!
Vẻ mặt ngạc nhiên của nàng quá rõ ràng, Ôn Trứ Chi nhịn rộ lên.
“Tinh túy của mê trận là lừa gạt, nó thể lừa gạt đôi mắt của ngươi, cũng thể lừa gạt một con cổ trùng đầu óc.”
Lục Kiến Vi gật đầu, đặt m.á.u tươi ở vết thương vai sát thủ.
Nàng thấy hướng của cổ trùng, chỉ thể hỏi: “Nó di chuyển ?”
“Di chuyển .”
“Đến ?”
“Rất chậm, quá hai tấc.”
“Hiện tại đến ?”
“Thời gian một chung mới tới đích.”
Lục Kiến Vi thấy cổ trùng, cũng tiếp tục chằm chằm miệng vết thương của áo xám, lập tức đầu, trong lúc lơ đãng đối diện với tầm mắt của Ôn Trứ Chi.
Hai đều sửng sốt.
Ôn Trứ Chi dẫn đầu dời ánh mắt, tiếp tục quan sát hướng của cổ trùng, thuận miệng hỏi: “Khảo nghiệm của sư môn Lục chưởng quầy là kiếm tiền?”
“Thì ?” Lục Kiến Vi về phía nốt rùi nhỏ vành tai : "Ngươi cho rằng dung tục?”
Ôn Trứ Chi: “Không dám. Chỉ là một ngươi, là các tử trong sư môn đều tiếp nhận khảo nghiệm giống ?”
“Là một thì ? Không một thì ?”
“Nếu chỉ một ngươi thì hợp tình hợp lý; nếu là một ngươi, bộ giang hồ cũng tìm khách điếm tương tự, e rằng sẽ khiến nghi ngờ.”
“Cảm ơn nhắc nhở.” Lục Kiến Vi cũng suy xét vấn đề , cũng tự cách khác: "Khảo nghiệm của sư môn là thể đổi.”
“Là lắm lời.”
“Ôn công tử suy nghĩ chu đáo, lắm lời.” Lục Kiến Vi mỉm , sang chuyện khác: "Nghe Quan Hà A Nại đáng thương, Ôn công tử đừng nên đem thể của đùa nữa.”
Ôn Trứ Chi ngước mắt nàng: “Lục chưởng quầy, thể nhờ ngươi một chuyện ?”
“Ngươi cứ .”
“A Nại tính tình ngay thẳng, lanh mồm lanh miệng, nhưng dễ mềm lòng, việc cũng chu đáo. Nếu một ngày nào đó còn nữa, thể xin ngươi giúp chăm sóc ?”
Lục Kiến Vi ngây , chợt : “Ngươi vẫn nên cố gắng sống cho , chủ nhân dễ tính, sợ thích ứng .”
“Ngươi là một chủ nhân .” Ôn Trứ Chi mỉm : "Nếu ngươi đồng ý, sẽ cho ngươi tám phần gia sản của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-351.html.]
Lục Kiến Vi: “…”
Nhà giàu một chính là ngang ngược.
Tuy rằng trong lòng vô cùng động tâm nhưng hiện tại nàng cũng còn kế thừa di sản của nữa.
“Có cổ trùng sắp ?” Nàng hỏi.
“Ừ.” Ôn Trứ Chi duỗi tay vẫy một cái, thủ thuật che mắt biến mất.
Một con trùng nhỏ xí đang cứa rách miệng vết thương chui .
Thực Huyết Trùng thành công tìm m.á.u tươi, nhanh chóng chui bình.
Lục Kiến Vi lập tức đóng miệng bình .
Một tiêu bản tươi sống như nên lãng phí.
Vì phòng ngừa sát thủ tự sát, Lục Kiến Vi đút cho ăn Tầm Thường Khách và Nhuyễn Cân Tán, đút thêm hai viên thuốc độc, đối đãi với khác gì sát thủ bên ngoài Đông Lưu Thành.
Thuốc độc bắt đầu phát huy tác dụng.
Sát thủ trực tiếp tỉnh , đáng tiếc khi ăn Nhuyễn Cân Tán, đến xoay cũng .
Khuôn mặt vặn vẹo, cổ họng phát tiếng kêu gào dứt, dần dần đau đến thể tỉnh táo.
Lục Kiến Vi sử dụng biện pháp cũ, đút cho một viên thuốc, sát thủ nhanh chóng mất lý trí.
“Ngươi lệnh ai?”
“Dương Kỷ Độ.”
“Ai?” Lục Kiến Vi về phía Ôn Trứ Chi.
“Phó đường chủ Thiên Khôi Đường của Võ Lâm Minh.”
Lục Kiến Vi: ???
Cho nên Võ Lâm Minh là ăn cướp la làng?
Trách vẫn luôn tra ai là hung thủ.
“Vì tàn sát Chu gia?”
“Vì tìm Cực Địa Kim Tằm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi càng ngạc nhiên.
“Chu gia thật sự Cực Địa Kim Tằm?”
“Không rõ lắm.”