"Lục chưởng quầy đúng, đừng để một lão tặc hỏng tình hữu nghị của chúng ."
"Đương nhiên . Lam cô nương còn việc gì nữa ?”
"Giang Châu là một nơi phong thuỷ bảo địa, khách điếm của ngươi càng hội tụ tài, đó chịu chút thiệt thòi trong tay Hạ lão tặc, nên nhân cơ hội đến đây nhận với ngươi, ở nơi giải sầu một chút, Lục chưởng quầy hoan nghênh ?”
"Người đến là khách, ngươi trả tiền là .”
Lam Linh kiều mị : "Ta ở phòng cách vách ngươi, gian phòng phía đông lầu ba. Thỉnh cầu Lục chưởng quầy chiếu cố nhiều hơn.”
"Đơn giản.”
Lam Linh bước sảnh đường, lấy bạc vụn , ánh mắt đột nhiên lướt qua Lương Thượng Quân đang xổm trong góc phòng cắn hạt dưa, hai mắt sáng lên.
"Vị là?”
"Tiểu nhị trong tiệm.” Lục Kiến Vi thu bạc vụn ghi sổ sách, bổ sung thêm một câu: “Chuyên quét chuồng ngựa.”
Lam Linh: “...”
Nàng liếc Lục Kiến Vi một cái dịu dàng : "Lục chưởng quầy thật sự phung phí của trời, dung mạo nhường phái loại công việc bẩn thỉu , bằng để theo tiền đồ .”
Lục Kiến Vi khẽ: "Tuy dáng dấp , nhưng hết ăn , bên ngoài đều chuyển rương , chỉ là trốn ở trong ăn quà vặt, nếu ngươi thì cứ một tiếng với . Ta sắp nuôi nổi tiểu nhị nữa .”
"Vậy thì quá. Giang Châu quả nhiên địa linh nhân kiệt, có thể sinh tướng mạo thanh tú như thế .”
Lương Thượng Quân dọa đến rơi cả hạt dưa, khuôn mặt tràn ngập hoảng loạn.
"Chưởng quầy, ngươi cũng chỉ là kẻ quét chuồng ngựa, quét xong chuồng ngựa , thể nghỉ ngơi ăn quà vặt ?”
"Ngươi thích quét chuồng ngựa, thành ngươi, ngại thì theo Lam cô nương, về ngươi sẽ tiền đồ.”
"Chưởng quầy, thích, tìm niềm vui thú từ việc quét dọn chuồng ngựa từ lâu, cho dù mỗi ngày đều dính đầy mùi phân, mỗi ngày đều ruồi bọ vây quanh cuồng vũ thì cũng vui vẻ chịu đựng.”
Lam Linh lùi một bước, vô thức đưa tay lên che mũi.
"Đáng tiếc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-356.html.]
Nàng Lương Thượng Quân thêm một nào nữa, thẳng lên lầu, nghĩ đến cái gì đầu .
"Lục chưởng quầy, thể cùng ngươi dùng cơm ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi gật đầu.
"Ngươi tự trả tiền cơm.”
Lam Linh trừng mắt nàng: “Yên tâm, thiếu tiền của Lục chưởng quầy.”
Nàng lên đến lầu ba thì đụng mặt mấy Trương bá.
"Mấy tháng gặp mà Trương võ sư đột phá cấp năm nha, Bát Phương khách điếm quả nhiên là chỗ tốt, chắc hẳn ở đây một đoạn thời gian cũng thể tìm cơ hội đột phá.”
Trương bá ha hả : "Vậy chúc cho Lam võ sư sớm ngày đột phá. ”
"Mượn cát ngôn của ngươi.” Sau đó nàng xinh bước phòng.
Mấy xuống lầu, Lương Thượng Quân nhào tới lóc kể lể.
"Chưởng quầy bán !"
Tiết Quan Hà ngạc nhiên : "Có nguyện ý mua ngươi ?”
"Hẳn là .” Nhạc Thù bình luận khách quan: “Bây giờ quét chuồng ngựa cũng tệ, ngựa cũng nuôi đến béo , đủ tư cách mã phu .”
"Hai các ngươi chỉ chèn ép ." Lương Thượng Quân cầm lấy một nắm mứt, hung hăng nhai thịt quả: “Bán thì lợi gì cho các ngươi chứ? Nếu , các ngươi sẽ tự quét dọn chuồng ngựa.”
"Không gì cả.”
" , dù cũng nhàn rỗi.”
Lương Thượng Quân nhướng mày: “Thật ?”
"Còn thật hơn cả hoàng kim.”
"Được lắm.” Hắn về phía quầy, bày bộ dáng sắp bỏ nhà : “Lục chưởng quầy, lúc ngươi thể bất cứ lúc nào.”
"Không sai.” Lục Kiến Vi nhàn nhã sách: “Ngươi ? Không tiễn.”
Lương Thượng Quân lấy một nắm hạt dưa nhét trong hà bao, khoát tay : "Ta thật đây, các ngươi đừng quá nhớ .”