Nàng tích cóp tiền nhanh nhất thể, đành thêm một việc bên ngoài.
Nàng cho rằng con quá đáng, nhưng Hồng Anh Kiệt trợn mắt há hốc mồm.
“Nếu ngươi thể quyết định thì trở về hỏi phụ của ngươi .” Dường như Lục Kiến Vi nghĩ tới chuyện gì: “Hồng bang chủ trọng thương, vẫn tỉnh táo chứ?”
Hồng Anh Kiệt lấy tinh thần, cúi đầu chắp tay.
"Lục chưởng quầy, chuyện liên quan đến kế sinh nhai của cả bang, quả thực thể tự quyết định, phụ của hôn mê, trở về hỏi . Xin cáo từ."
Mọi đều hiểu rõ.
Hồng Anh Kiệt đến đây là mưu kế của Hồng Hạ.
Có lẽ Hồng Hạ thật sự thương, nhưng quá nghiêm trọng, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, sai nhi tử đến khách điếm là thử thái độ của Lục chưởng quầy, để đường lui cho Thanh Long Bang.
"Ôn thiếu hiệp trái lo cho nước cho dân." Lam Linh A Nại: "Trông cũng thanh tú, trẻ như tu vi cấp bốn, ……”
“Lục chưởng quầy, mua thuốc!” A Nại vội vàng bỏ một câu, chạy trốn nhanh như chớp.
Có vẻ Lam Lăng thấy món đồ chơi thú vị nào đó, : "Ta đáng sợ như ? Người nào nấy chạy nhanh hơn cả thỏ."
"Xét về tuổi tác, ngươi thể mẫu của ." Lục Kiến Vi chút khách khí.
Nụ của Lam Linh biến mất.
"Lục chưởng quầy, đang yên lành đến cái gì, mất hứng."
Nói xong bay lên lầu.
Lục Kiến Vi mở sách .
"Tiểu Khách, quét tám cái rương ?"
"Rà quét tất."
"Bao nhiêu tiền?"
"Cộng ngân lượng và đồ vật là hai trăm vạn lượng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-358.html.]
“Con tồi.” Lục Kiến Vi nhướng mày: “Giống với tiền chuộc mà đây Võ Lâm Minh chuộc .”
"Chắc chỉ là trùng hợp."
Lục Kiến Vi : "Tiền chuộc lẽ là trùng hợp, nhưng việc Chu gia Cựa Địa Kim Tằm, tại chỉ Dương Kỉ Độ ? Hắn chỉ là phó đường chủ, mà thể vượt mặt lão đại ở , cướp đoạt linh vật một ? Sau đó Thiên Lí Lâu vu oan giá họa cho bằng Cựa Địa Kim Tằm, ngươi cảm thấy quá trùng hợp ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Có ?"
"Chuỗi logic của bọn họ đều chỉnh, đều lý do chính đáng để kéo xuống nước, nhưng một mắt xích quan trọng nhất vẫn rõ ràng."
"Cái gì?"
"Rốt cuộc Dương Kỉ Độ tin tức Cực Địa Kim Tằm bằng cách nào?"
Tiểu Khách sửng sốt.
"Thiên Lí Lâu nắm tin tức ? Nếu khác cũng gì lạ? Không Dương Kỉ Độ thì cũng sẽ là Dương Thập Độ, Dương Bách Độ."
“Phì.” Lục Kiến Vĩ thể kìm phì .
"Ngươi cái gì?"
"Không gì, chỉ là thấy cái tên quen tai." Lục Kiến Vi tiếp tục phân tích: "Thiên Lí Lâu là tổ chức tình báo, năng lực tình báo thể coi thường. Nếu bên đó nhận tin tức Dương Kỉ Độ, thể thờ ơ đối mặt với Cực Địa Kim Tằm, ngươi cảm thấy vô cùng phi lý ? Nếu bên đó nhận tin tức Dương Kỉ Độ, bất kể phù hợp với phận tổ chức tình báo , vẫn câu đó, tại chỉ hắt nước bẩn lên , cướp đoạt Cực Địa Kim Tằm?"
"..."
Đầu máy của Tiểu Khách rối loạn.
Nó chỉ là hệ thống, rõ uẩn khúc bên trong.
Lục Kiến Vi càng phân tích đầu mối , càng cảm thấy huyền cơ ẩn giấu.
Nếu thể rõ Dương Kỉ Độ nhận tin tức bằng cách nào, sẽ thể lý giải đầu mối, trở thành kỳ thủ hóa giải khúc mắc chân chính.
Đáng tiếc khi thẩm vấn Dương Kỉ Độ, vấn đề vẻ như đề cập đến.
Bây giờ Dương Kỉ Độ chết, thứ chôn vùi.
Đến giờ ăn trưa, Lam Linh quen cửa quen nẻo, cần tiểu nhị gọi, cứ căn thời gian xuống lầu, bên cạnh Lục Kiến Vi, dựa nàng mỉm ý nhị.
Bọn tiểu nhị lấy lạ, chỉ cắm đầu lùa cơm.