"Đỗ võ sư, bây giờ đến lượt ngươi.” Lục Kiến Vi khởi động đạo cụ lực lượng, uy thế cấp bảy đỉnh phong trong nháy mắt ép về phía Đỗ Hàn Thu.
Đỗ Hàn Thu kêu lên một tiếng đau đớn, cố gắng chống đỡ sấp xuống.
"Ngươi ý gì?”
"Đã chân tướng mà vẫn còn điên đảo càn khôn, thậm chí lựa lời , cố ý vu khống , nếu dễ dàng thả ngươi , ngày thể vững giang hồ?"
"Ngươi gì?!”
Lục Kiến Vi mỉm : "A Nhạc, Lương Thượng Quân chạy mất, bây giờ đang ai quét chuồng ngựa. Ngươi dạy mới tới một chút .”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Rõ!” Nhạc Thù đáp giòn , ánh mắt Đỗ Hàn Thu tràn ngập hưng phấn.
Sống lưng Đỗ Hàn Thu bỗng nhiên lạnh toát, nhấc chân bỏ chạy. đạo cụ cấp bảy đè xuống nữa, hai chân trong nháy mắt như rơi vũng bùn, cũng nhổ .
"A Điều, đút thuốc.”
Một viên Tầm Thường Khách nhét trong miệng Đỗ Hàn Thu, Đỗ Hàn Thu vô thức giãy dụa, ánh mắt chạm đến con ngươi bình tĩnh mà tịch mịch của A Điều, bỗng dưng sửng sốt.
Hàn khí đột nhiên từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.
Không để ý đến Tầm Thường Khách nuốt xuống, nội lực dần dần áp chế.
Bây giờ còn tâm trạng để ý đến dược nữa, thốt : "Ngươi quan hệ như thế nào với nàng?”
"Đó là ai?” A Điều nhẹ giọng hỏi.
"Lâm Tòng Nguyệt!” Đỗ Hàn Thu oán giận : “Nữ ma đầu ! Ánh mắt của ngươi giống nàng, ngươi mùi thuốc, hai ngươi giống như đúc! Rốt cuộc ngươi quan hệ thế nào với nàng?”
"Rống cái gì mà rống?” Tiết Quan Hà ngăn A Điều: “Không thấy chuồng ngựa bẩn ? Còn nhanh !”
"Cái gì chuồng ngựa? Ta là hộ vệ của Thần Y cốc, các ngươi dám bất kính với ?”
Trương bá phất tay : "Quan Hà, Đỗ võ sư còn hiểu vấn đề, cho não của tỉnh !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-391.html.]
"Không thành vấn đề!” Tiết Quan Hà hắc hắc lấy tới dây thừng, trói kéo đến chuồng ngựa.
Đỗ Hàn Thu liều mạng giãy dụa, phân ngựa ngâm nước tiểu b.ắ.n lên giày và vạt áo của , kinh ngạc mấy , đột nhiên phát tiếng kêu thê lương.
"Thả ... Mau buông lão tử ..."
Người xem trong viện đều đành lòng thẳng, trong lòng càng sinh nhiều tôn kính với Lục Kiến Vi.
Ngay cả của Thần Y Cốc mà cũng dám trói, thể thấy nàng thật sự sợ.
"Chư vị, phiên điều trần xong, tiểu điếm sắp đóng cửa.” Lục Kiến Vi khách khí .
Đám hiểu ý, vội vàng chắp tay cáo từ.
Mặc dù còn ở xem náo nhiệt nhưng chuyện náo nhiệt của Bát Phương khách điếm dễ xem như thế ?
Vì để viện , bọn họ đều thật sự tốn một trăm lượng.
Trong viện nhanh trống , trong khách điếm chỉ còn tiểu nhị và khách trọ, còn một dọn dẹp chuồng ngựa mới tới.
Đỗ Hàn Thu trói trong chuồng ngựa, bạn với uế vật bẩn thỉu, trong lòng chỉ thấy buồn nôn, tức giận hùng hổ : "Ta là của Thần Y Cốc, các ngươi..."
Á huyệt điểm, thanh âm ồn ào lập tức biến mất.
Tiết Quan Hà để ý đến ánh mắt hoảng sợ của , vỗ vỗ tay, đóng cửa sân , theo sảnh đường.
Không chú ý tới trong chuồng ngựa, đáy mắt lúc xẹt qua một tia đạt mục đích.
Đám khách trọ đều trở về phòng của , hành lanh chỉ Lục Kiến Vi và tiểu nhị của khách điếm.
Vân Huệ mang trái cây ăn vặt lên, đó châm cho từng , hương thơm của lá tràn ngập cả gian phòng.
"Mọi đều vất vả , xuống uống , nghỉ ngơi một lát ." Lá hàng thượng hạng nhưng uống cũng tươi mát thanh miệng.
"Có Vân nương tử lời ?” Lục Kiến Vi xuống hỏi.
Vân Huệ gật đầu, hai đầu lông mày lộ vài tia lo lắng.
"Lục chưởng quầy, Lâm Tòng Nguyệt mà vị Đỗ võ sư đến khi nãy là ai? Vì A Điều giống nàng?”