Lục Kiến Vi chậm trễ thời gian, gọi Lương Thượng Quân tới dặn dò: “Ta việc trong , tiên rời khỏi Chương Châu, ngươi chăm sóc A Dao và Tiểu Đào cho .”
“Gấp như ? Vì cùng ?”
“Có thể ?” Lục Kiến Vi bình tĩnh .
Lương Thượng Quân trong lòng run lên: "Có thể!”
Ngoài thành đóng cửa, Lục Kiến Vi chào hỏi Thượng Quan Dao, giơ roi khỏi thành trong lúc hoàng hôn.
Khách điếm Giang Châu.
A Nại lấy khăn vải nhúng nước ấm, ngừng lau mồ hôi cho Ôn Trứ Chi, gấp đến nổi miệng vết bỏng rộp cũng để tâm.
“Ta mời đại phu.” Vẻ mặt của Nhạc Thù buồn bã.
“Vô ích.” A Nại lắc đầu, vành mắt đỏ hồng : "Nếu là đại phu tầm thường thể giải, thể của công tử sớm khỏe lên .”
Tiết Quan Hà nhíu mày vội la lên: “Tại đột nhiên biến thành như thế ? Lần là gặp kẻ địch, thì ?”
A Nại im lặng.
Tiết Quan Hà trong lòng khó chịu, hỏi nữa, chỉ : “Ta lấy thêm cho ngươi chậu nước.”
“Tiết Quan Hà.” A Nại đột nhiên gọi .
“Có chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-459.html.]
“Có vô dụng ?”
Tiết Quan Hà giật , thẳng mắt A Nại, khỏi hạ giọng nhẹ nhàng : “Tại như ?”
"Ta chăm sóc cho công tử.” Trong lòng A Nại tràn đầy tự trách và hối hận: “Sau khi công tử xảy chuyện, tay chân luống cuống, đầu óc trống rỗng, rõ Lục chưởng quầy sắp trở về từ Kinh Châu, đáng nhẽ nên đưa công tử Ngô Châu hoặc là Chương Châu, chừng dọc đường có thể thử vận may, thế nhưng sợ bỏ lỡ, chậm trễ càng nhiều thời gian. Trước mắt chẳng lúc nào Lục chưởng quầy trở về, thật sự . Hơn nữa, đáng lẽ nên khuyên công tử đặt nguy hiểm, nếu như thế công tử thương, thật sự quá vô dụng.”
A Nại ngừng dùng móng tay cấu tay , ý đồ nhắc nhở chính tỉnh táo, nhưng bộ dáng năng lộn xộn vẫn bại lộ sự bất an của .
"Sao ngươi thể bản vô dụng ?” Tiết Quan Hà mạnh mẽ tách tay : “Từ tới nay, ngươi chăm sóc Ôn công tử như thế nào, chúng đều ở trong mắt, cũng là ngươi đánh xe đưa Ôn công tử tới khách điếm, Ôn công tử mới thể cứu chữa kịp thời, nếu như ngươi vô dụng, chẳng sẽ càng vô dụng ?”
A Nại lưng , đưa tay lau khóe mắt.
"Thế nhưng công tử thể cầm cự đến lúc Lục chưởng quầy trở về ?”
"Xuất khí thế đầu tiên gặp mặt , gì mà sợ? Tình huống còn tới tình trạng tồi tệ nhất, nếu như ngươi suy sụp, ai sẽ chăm sóc công tử nhà ngươi? Dù thì cũng sẽ giúp ngươi chăm sóc .”
"Tay chân ngươi thô kệch, mới nhờ ngươi chăm sóc !” A Nại buồn bực trả lời.
Lông mày Tiết Quan Hà buông lỏng: “Thế mới đúng, sướt mướt giống ngươi gì cả.”
"A Nại ca, đưa tin cho chưởng quầy, ngươi đừng quá lo lắng.” Nhạc Thù thấy A Nại như , trong lòng càng thêm chua xót.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thuật kỳ môn của Nhạc Thù là học từ Ôn Trứ Chi, Ôn công tử cũng xem như một nửa sư phụ của , do đó có thể hiểu tâm trạng của A Nại, cũng cảm thấy thật vô dụng, chỉ thể trơ mắt tình trạng của Ôn công tử càng ngày càng kém .
A Nại , sắc mặt trịnh trọng : "Cám ơn các ngươi.”
"Khách khí với chúng gì.” Tiết Quan Hà vỗ bả vai : “Ngươi chăm sóc Ôn công tử một đêm, đến bây giờ vẫn ăn gì, để nấu cho ngươi bát mì lót , gì thì ngươi cũng ăn một chút, như thế mới càng sức lực chăm sóc công tử.”
"Ta ở đây trông chừng công tử.” A Nại giường.
Nhạc Thù : "Vậy để bưng mì tới đây, ngươi ăn trông.”