Hắn xong ngoài, chỉ chốc lát bưng một bát mì trứng gà rau xanh tới, mì mới vớt từ trong nồi nên còn nóng hôi hổi.
"Lúc và Trương bá chạy trốn tới bên ngoài Vọng Nguyệt Thành, đường thức ăn nóng sốt để ăn, khi khách điếm, chưởng quầy tự mì trứng gà rau xanh, một bát hai mươi văn, trong túi chúng tiền, nhưng vẫn vét để mua, khi ăn hết chỉ cảm thấy cả ấm áp hẳn lên, đến bây giờ vẫn quên mùi vị đó.”
A Nại đưa tay nhận lấy, chằm chằm bát mì một hồi lâu, đó mới cầm lấy đũa ăn như hổ đói.
Hắn ăn mì phát âm thanh, giống như những khác phát tiếng hút mì xì xụp, chỉ dùng đũa lùa mì miệng.
Tô mì nhanh thấy đáy, lau miệng, ngẩng đầu hốc mắt đỏ bừng.
"Ăn ngon, đa tạ.”
"Thế mới đúng.” Tiết Quan Hà : “Ngươi tiếp tục chăm sóc Ôn công tử , chuyện gì gọi và A Thù.”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chờ một chút.” A Nại gọi hai .
Tiết Quan Hà đầu trêu chọc: "Sao , nhanh như chuyện dặn dò ?”
"Không .” Vẻ mặt A Nại trang nghiêm, giọng nhẹ, nhưng rõ ràng từng chữ: "Lần đầu tiên đến khách điếm, ác ý, nhưng tạo thành phiền phức cho các ngươi, xin . ”
Tiết Quan Hà và Nhạc Thù , lượt thấy ngạc nhiên và lo lắng từ trong mắt đối phương.
Đột nhiên những lời như , đáng sợ.
"Chuyện từ xa lắc xa lơ, quên từ lâu .” Tiết Quan Hà khoát tay: "Hơn nữa, ngươi là khách nhân, soi mói một chút bình thường, nhà mở khách điếm, loại khách nhân nào mà từng thấy qua?”
Nhạc Thù cũng gật đầu: "A Nại ca, ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều.”
A Nại : “Ta nghĩ quá nhiều. Ta chỉ cảm thấy Lục chưởng quầy , các ngươi cũng đều . Chỉ là...”
"Chỉ là cái gì?”
"Chỉ là giang hồ lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-460.html.]
"A Nại” Tiết Quan Hà nghiêm mặt : "Có chuyện gì nên nghẹn ở trong lòng, đây là lời lúc ngươi với . Có ngươi và Ôn công tử gặp khó khăn gì ? Nói , cùng nghĩ biện pháp.”
A Nại lắc đầu: “Thật sự chuyện gì, chỉ cảm thấy Lục chưởng quầy ở đây, còn các ngươi ở đay, hơn nhiều.”
"Trước ? Trước các ngươi ở Nam Châu sống ?”
"Cũng là .” Ánh mắt A Nại buông xuống: “ mà..."
Tiếng vó ngựa phóng nhanh cắt ngang lời .
Ngoài viện truyền đến giọng vui mừng của Trương bá: "Chưởng quầy trở về !”
Lục Kiến Vi một đường giục ngựa mà , từ Chương Châu đến Giang Châu chỉ mất thời gian một đêm.
Nàng lưu loát xuống ngựa, Trương bá nhận lấy dây cương : "Còn tưởng rằng mất vài ngày nữa chưởng quầy mới thể trở về. ”
"Ở bên ngoài trì hoãn quá lâu ” Lục Kiến Vi cất bước tiền viện: “Vẫn là về nhà thoải mái hơn.”
Bọn Tiết Quan Hà, Nhạc Thù, A Điều, Yến Phi Tàng tiến lên nghênh đón, Vân Huệ tháo vát rót một chén nóng, mang điểm tâm trái cây lên.
"Chưởng quầy thuyền xe mệt mỏi, đường vất vả .”
Lục Kiến Vi mỉm nhận chén : “Vân nương tử lòng.”
Nàng đề cập đến chuyện Ôn Trứ Chi bệnh nặng, cũng nghĩ chuyện nàng trở về là trùng hợp, cũng cho rằng bởi vì nàng nhận tin nhắn mới chạy về.
Thời gian căn bản kịp.
"A Điều, đây là một nửa khác của y thư và bản chép tay của Lâm Tòng Nguyệt.” Lục Kiến Vi lấy một chồng sách từ trong túi đồ tuỳ : “Ngươi cầm xem, lẽ chuyện giải độc sẽ hy vọng.”
A Điều mừng rỡ nhận lấy, trong mắt tia sáng nhảy nhót.
"Thật ?” Vân Huệ mừng rỡ: “Lục chưởng quầy, đa tạ ngài.”
Sự cảm kích của nàng đối với Lục Kiến Vi sớm tràn trong ngực, nhiều đến mức còn chỗ để chứa, chỉ thể ngừng biểu đạt cám ơn.