Lục Kiến Vi : “Ta còn thấy ít y thuật tâm đắc thuộc về khác trong thư phòng của lão, ngặt nỗi còn chịu sự khống chế của Thần Y Cốc, cách nào mang ngoài .
Ôn Trứ Chi hiểu: "Ngoại trừ y thư của Đậu Đình, ngươi còn Thần Y Cốc trả những y thư ghi chép ?”
"Không sai.” Lục Kiến Vi khẽ gật đầu, chuyện với thông minh đúng là thoải mái.
"Ngươi hành động sẽ chọc giận Thần Y Cốc ?"
"Ngươi sợ ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ôn Trứ Chi rũ mắt nâng lên, chăm chú đôi mắt của nàng.
"Ta cũng chỉ là một người sắp chết, gì sợ? ngươi thì .”
Lục Kiến Vi : "Tất cả đều chỉ là kết quả thẩm vấn của Huyền Kính Tư.”
Có liên quan gì tới một chưởng quầy khách điếm bình thường gì đặc biệt như nàng ?
Ôn Trứ Chi sửng sốt một chút, chợt lên.
"Được.”
Hắn đồng ý quá nhanh, ngược cho Lục Kiến Vi chột .
"Ngươi cũng thể từ chối.”
"Vì từ chối?” Ánh mắt Ôn Trứ Chi chân thành : "Ta thích kế hoạch , còn cảm ơn Lục chưởng quầy khẳng khái trình bày. ”
Lục Kiến Vi cần nhiều lời, : “Vậy thì chờ tin của ngươi.”
Thời điểm nàng dậy, tay áo phất qua mép bàn, sợi tơ vàng lóe lên tia sáng chói mắt.
"Lục chưởng quầy.” Ôn Trứ Chi gọi nàng : “Lúc ở khách điếm thỉnh cầu ngươi, hiện tại vẫn giữ nguyên đổi.”
Đầu óc Lục Kiến Vi đảo quanh nhưng vẫn nhớ là chuyện gì.
"Thỉnh cầu gì?”
"Sau khi c.h.ế.t sẽ tặng cho ngươi tám phần gia sản, xin hãy trông nom A Nại giúp .”
Lục Kiến Vi khỏi nhíu mày: "Ngươi nghiêm túc ?”
"Tuyệt hai lời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-465.html.]
Lục Kiến Vi chút khách khí: "Vậy thì đến lúc ngươi c.h.ế.t tính .”
Rõ ràng trong lúc hôn mê, ý chí sống của còn mạnh, tại lúc thanh tỉnh luôn nghĩ đến chuyện khi c.h.ế.t ?
Là vì bệnh tật tra tấn ?
Nàng dừng một chút, : "Nếu như ngươi cảm thấy trong đau nhức, thể tới tìm , sẽ châm cứu giảm bớt cảm giác đau đớn cho ngươi.”
Ôn Trứ Chi giật , còn đáp , mắt bước khỏi cửa phòng tiền viện.
Ngoài khách điếm, một chiếc xe ngựa đang tới gần.
Lục Kiến Vi đến hành lang, ngoài viện truyền đến giọng hoạt bát của Tiểu Đào.
"Đây chính là khách điếm mà Thập Nhị mở ?” Nàng quen gọi cái tên , cho dù tên thật của Lục Kiến Vi cũng đổi .
Lương Thượng Quân: "Không sai, Thượng Quan Dao cô nương, mời, Tiểu Đào cô nương mời.”
Hắn đủ tư thái đón khách của một tiểu nhị.
Thượng Quan Dao mới tiền viện thấy Lục Kiến Vi hành lang. Sau khi tháo mặt nạ , lộ gương mặt thanh tú tao nhã, đường nét tinh xảo.
Nàng ngẩn ngơ, nhất thời gì.
Dù dung mạo khác biệt, nhưng khí độ kém chút nào.
Nữ tử bất phàm mắt chính là bằng hữu Thẩm Thập Nhị mà nàng kết giao dọc đường, cũng là Lục chưởng quầy của Bát Phương khách điếm.
Ánh mắt Tiểu Đào lướt qua Lục Kiến Vi, quanh trái , thấy khuôn mặt quen thuộc hỏi: "Thập Nhị ?”
Lục Kiến Vi khẽ , bước khỏi hành lang, lấy hai viên kẹo từ trong thắt lưng , bên ngoài bọc đường quen thuộc.
"Thuyền xe mệt nhọc, ăn cho ngọt miệng.”
Giọng quen thuộc lọt tai, Tiểu Đào ngạc nhiên trừng to mắt, ngay cả kẹo cũng quên cầm.
"Ngươi là Thập Nhị thật ?”
"Chưởng quầy, đây là bằng hữu ngài quen ?" Vẻ mặt Trương bá hiền lành, đến gần hỏi: “Sắp xếp chỗ ở như thế nào?”
Lục Kiến Vi: "Phòng phía đông lầu ba.”
"Vâng.” Trương bá gọi Nhạc Thù và Tiết Quan Hà tới, hai vị cô nương chuyển hành lý, về phía Lương Thượng Quân hỏi: “Vị tiểu là?”
Lương Thượng Quân đổi một khuôn mặt mới, trong khách điếm ai nhận , đều cho rằng chỉ là xa phu thuê đến.