Lương Thượng Quân đành biểu đạt ý tứ của Lục Kiến Vi với của Thánh Dược Đường, cũng dùng hết khả năng diễn đạt cho uyển chuyển nhất.
địa đầu xà thể dễ dàng cúi đầu?
Vừa mới mất mặt xí như , nếu lấy danh dự từ những Trung Nguyên thì bộ mặt Thánh Dược Đường để ?
A Thạch Khâu là võ sư cấp năm, cũng là trưởng lão của Thánh Dược Đường, cho tới nay, từng gặp điều gì bất lợi ở Đạt Đạt Thành.
Không từng gặp Trung Nguyên nào đẳng cấp cao hơn , nhưng thì thế nào?
Đạt Đạt Thành là địa bàn Thánh Dược Đường, Thánh Dược Đường nhiều thủ đoạn, khi chịu hết khổ sở, những Trung Nguyên chịu quản giáo đều ngoan ngoãn.
Hắn nhấc đại đao xông về phía cửa viện, cũng đưa mắt liếc hiệu với thủ hạ lưng.
Khi bên ngoài đều ngang ngược hấp dẫn chú ý, thủ hạ lặng lẽ mở nắp sọt nhỏ bên hông.
Con sâu nhỏ bé màu trúc leo từ bên trong cái sọt, rơi xuống mặt đất màu nâu xám, thừa dịp chú ý, vụng trộm bò khách điếm.
"Vi Vi.” Tiểu Khách kịp thời nhắc nhở.
Lục Kiến Vi lạnh lùng : "Mưu mẹo nham hiểm.”
Nàng nhận loại côn trùng , là độc cổ tương đối phổ biến ở Tây Nam, giác hút của nó sẽ bài tiết một loại độc tố, độc tố cực mạnh nhưng nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cho da mưng mủ nửa tháng, đau sống.
Đạo cụ khởi động, lực lượng vô hình trong nháy mắt cắn nuốt cổ trùng chui tường viện, cũng đưa nhiều t.h.i t.h.ể cổ trùng khỏi khách, rơi mặt đám A Thạch Khâu.
A Thạch Khâu: “...”
Đụng tới kẻ khó chơi !
Hắn nắm chặt đao, vẻ mặt nghiêm nghị một câu.
"Hắn hỏi chúng là mới , " Lương Thượng Quân tận tâm tận trách phiên dịch: "Còn mới tới tuân thủ quy củ của Đạt Đạt Thành.”
"Quy củ.” Lục Kiến Vi khỏi nở nụ : “Nói đến quy củ, đột nhiên nhớ tới một chuyện, trách luôn cảm thấy khách điếm thiếu chút gì đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-488.html.]
Ôn Trứ Chi hiểu ý: "A Mộc Sa tiếng Trung Nguyên, , nên chuẩn quy củ của khách điếm. ”
"Không .” Lục Kiến Vi dặn dò Nhạc Thù: “Tìm một tấm bảng gỗ, dùng tiếng Trung Nguyên và tiếng Điền Châu, rõ quy củ của khách. ” điếm.”
Làm việc thôi!
Nhạc Thù hưng phấn gật đầu: “Ta ngay!”
A Thạch Khâu thấy bọn họ để ý tới thì phẫn nộ vung đao c.h.é.m vài cái khí, đó hung ác phun một câu.
Sắc mặt Lương Thượng Quân nhăn nhó trong chớp mắt.
"Hắn cái gì?” Lục Kiến Vi hỏi.
Lương Thượng Quân cẩn thận liếc mắt nàng một cái, trả lời: "Hắn , Trung Nguyên ăn ở Đạt Đạt thành, tiên giao cho Thánh Dược Đường năm trăm lượng bạc, bằng cửa hàng của chúng mở nữa, còn ..."
"Nói cái gì?"
"Không tiền cũng thể, lấy hai cô gái Trung Nguyên để gán nợ."
Lời , tất cả đều im lặng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi bỗng dưng khẽ tiếng, ánh hoàng hôn chiếu lên nửa khuôn mặt nàng, trong lúc ánh sáng đan xen, cũng nàng động tay như thế nào, đá vụn xẹt qua bầu trời, chuẩn xác đánh trúng huyệt đạo của hơn mười ngoài viện.
A Thạch Khâu: “???”
Vừa xảy chuyện gì? Tại đột nhiên thể di chuyển?
"Công phu ám khí thật mạnh!” Trong mắt A Nại liên tục hiện lên dị sắc.
Lòng cảnh giác và lực phòng ngự của võ giả đều mạnh, đánh trúng huyệt đạo võ giả cũng là chuyện dễ dàng, nhất là võ giả đẳng cấp cao.
Lục Kiến Vi là võ vương cấp tám, lý thuyết đánh bại bọn họ dễ dàng, nhưng mới rõ ràng nàng hề sử dụng nội lực.
Nàng chỉ dựa công phu ám khí cực kỳ tinh diệu!
Người của Thánh Dược Đường kịp phản ứng.
Lục Kiến Vi: "Trói hết bọn họ , nhét chuồng ngựa.”