Thảo dược thường gặp đều là bán theo giỏ, giá cả còn hơn thành trấn bên ngoài Điền Châu, chỉ là phẩm chất thì vàng thau lẫn lộn.
Có chút dược liệu chỉ bào chế đơn sơ, phẩm chất , đầu bày sạp hàng bán, dược liệu phẩm chất thượng thừa đa phàn đều bày bán bên trong tiệm thuốc.
Tiệm thuốc lớn nhất Đạt Đạt Thành chính là Khách Điểm hiệu thuốc.
"Từ Khách nghĩa là vô cùng lớn, Điểm thì là dễ xinh ." Lương Thượng Quân tận tâm phiên dịch cho bọn họ.
Khách Điểm hiệu thuốc tổng cộng hai tầng, tầng trưng bày đều là dược liệu thường gặp, tầng là dược thảo quý báu hơn.
Còn cửa hàng ngửi mùi thuốc.
Lục Kiến Vi chậm rãi bước , hỏa kế trong tiệm lập tức ngẩng đầu lướt qua, lộ tươi , tiến lên đón.
"Mấy vị khách nhân mua thuốc gì?" Hắn đang giọng Trung Nguyên, nhưng khẩu âm cứng nhắc.
Lục Kiến Vi: "Ô Tình Quả."
Đây là một vị thuốc bên trong phương thuốc của Phó Hoàng Tuyền, ở Hồn Đoạn Lĩnh tại Tây Nam thấy nhiều, cũng dễ kiếm.
Tiểu nhị sửng sốt vội : "Xin , bán Ô Tình Quả."
"Tiệm thuốc lớn nhất Đạt Đạt Thành mà ngay cả Ô Tình Quá cũng ?" Lương Thượng Quân cố ý lộ vẻ mặt khinh thường: "Không là tiếng miếng đó chứ?"
"Ngươi cái gì?" Tiểu nhị tức giận, nhả một câu địa phương, lời lành gì.
Lục Kiến Vi dùng ánh mắt hỏi thăm Lương Thượng Quân.
"Hắn chúng là nhà quê hiểu dược liệu." Lương Thượng Quân cất giọng : "Chưởng quầy, dược liệu ngài lẽ là hi hữu, loại chắc chắn cửa hàng nhỏ sẽ , chúng nên đến chợ đen để thử vận may ? Chỗ đó thường xuyên xuất hiện những dược liệu quý hiếm."
Tiểu nhị thì nhíu mày: "Các ngươi để hái Ô Tình khó khăn thế nào ? Một viên cũng thể bán năm nghìn lượng, các ngươi mua ?"
"Năm nghìn lượng..." A Điều lẩm bẩm: "Đắt như ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-499.html.]
Một viên Ô Tình Quả đắt như thế, những dược liệu khác trong phương thuốc thì ? Cái mạng của nàng đáng giá nhiều tiền như thế ?
Lục Kiến Vi xoa đầu nàng: "Đừng suy nghĩ nhiều, lấy y thuật của ngươi, còn sợ kiếm tiền?"
A Điều gật đầu.
Sau nàng nhất định kiếm nhiều, nhiều tiền, tất cả đều cho chưởng quầy.
Tiểu nhị lắc đầu, khinh.
Vân Mộng Hạ Vũ
là to mồm, còn trẻ tuổi như dám bàn đến y thuật.
Lục Kiến Vi cũng nổi giận, ở cửa hàng lớn đều hiện tượng xem thường khách như , huống chi dân ở Điền Châu vốn bài ngoại, đối với một vài dược liệu nhất định cũng cơ chế bảo hộ nhất định.
Loại dược liệu quý giá như Ô Tình Quả nhất định sẽ dễ dàng bán cho Trung Nguyên.
"Đi thôi."
Ba bước khỏi Khách Điểm hiệu thuốc, phía đối diện lập tức bay tới một , vọt thẳng tới mặt Lục Kiến Vi.
Nàng linh hoạt nghiêng né tránh, chỉ thấy một tiếng "rầm", va biển hiệu của tiệm thuốc, một tiếng "răng rắc", biển hiệu tan nát, cũng rơi xuống đất.
Tiểu nhị giật nảy , ngây ngốc vài giây mới cuống quýt chạy đến mặt đất.
Người té xuống đất, miệng mũi đều là máu, đau đến lời, cố gắng trừng to mắt chằm chằm cách đó xa.
Đám vây xem nhường một con đường.
Một hán tử khôi ngô cao lớn khiêng theo đại đao, mỗi một bước mặt đất đều sẽ run lên một cái.
Đây là cao lớn cường tráng nhất mà Lục Kiến Vi từng thấy kể từ khi xuyên qua đến nay, hai Hắc Phong Bảo mặt cũng chịu lép vế.
Hắn mặc phục sức dị tộc, bàn chân rộng lớn chen bên trong giày cỏ đơn sơ, dường như giây tiếp theo thì sẽ khiến giày cỏ bung bét.
"A Trát Mật! Lại là ngươi!" Tiểu nhị tức hổn hển : "Ngươi hại như , thật sự sợ cổ thần trừng phạt ngươi?"