Người thổi sáo ngọn cây cùng lúc rơi xuống đất, nhất thời khung cảnh vô cùng yên tĩnh.
Người Ấp tộc đang trốn phía chỉ đạo cũng sửng sốt.
A Trát Mật bất bại thì đúng là thiên lý bất dung.
Triệu Thuỵ và Biện Hành Chu thể , đầu tiên thấy một cảm xúc khác ngoại trừ ghét bỏ trong mắt đối phương.
Miêu tả trong thoại bản vẫn còn hạn chế.
Hoa bay lá rơi thể g.i.ế.c , thủ đoạn khiến cảm thấy kinh khủng như , bọn họ chỉ thấy ở những vị tiền bối đầu trong môn phái.
mà…
Nàng mới 26 tuổi!
Một Vũ Vương cấp tám trẻ tuổi như , thực sự tồn tại thế giới .
Thực sự vô cùng chấn kinh.
Không còn tiếng sáo điều khiển, trùng xà như thủy triều theo bản năng về núi rừng, lúc ngang qua thổi sáo ngã xuống đất còn quên cắn hai cái.
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Nhạc Thù khỏi cất tiếng hỏi: “Bọn họ thế điều khiển trùng xà ? Trên mang theo thuốc?”
“Nhiều thuốc hơn nữa cũng đấu bộ trùng xà núi.” Lâm Vọng : “Lục chưởng quầy nhẹ g.i.ế.c địch, bái phục.”
Lục Kiến Vi: “Sinh thần nên thấy máu, g.i.ế.c .”
Còn về việc thổi sáo trùng xà cắn c.h.ế.t sống, liên quan gì đến nàng. Nàng chỉ đập vỡ sáo của bọn , thuận tiện đuổi bọn từ cây xuống.
Những Ấp tộc còn tay, bọn họ bận rộn cứu , tụ tập bàn bạc.
“Còn đánh ?”
“... Đánh như thế nào?”
“Ta bao giờ mắng A Trát Mật ngớ ngẩn nữa.”
“Người Trung Nguyên mạnh quá, chúng nhanh chóng về cho trong tộc .”
“Cứ như bỏ ? Đám A Trát Mật thì thế nào?”
“Về tộc , đợi các trưởng lão bàn bạc .”
Người Ấp tộc cũng hạng liều lĩnh bốc đồng, khi rõ tình hình, bọn họ tiếp tục tấn công nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-517.html.]
Cứu A Trát Mật thành, ngược thiệt mạng mấy chục .
Mất mát nặng nề.
“Ta cũng thổi sáo.” Hách Liên Tuyết đột nhiên mở miệng: "Lục La, lấy sáo qua đây.”
Lục La: “... Tiểu thư, uống say .”
Tấm màn rung lên, âm thanh mơ hồ rõ nhưng thể chối từ.
“Đưa qua đây.”
Lục La bất lực, chỉ thể đến phòng lấy một cây sáo ngọc xanh đến.
Một bàn tay thò khỏi tấm màn, nhận lấy sáo ngọc đặt nó ở môi.
Tiếng sáo du dương trong trẻo chầm chậm cất lên.
Như phượng hoàng hót líu lo, lông vũ rực rỡ quét qua trời cao xanh ngọc, như hoa núi rực rỡ, mắt là một biển hoa vô tận.
Người Ấp tộc xa, thấy tiếng sáo tuyệt như , cực kỳ say đắm, thậm chí còn tại chỗ khoa tay múa chân.
“Ta thấy A Trát Đoá đang với !”
“Là với !”
Vân Mộng Hạ Vũ
“A Trát Đoá là của , đừng cướp với !”
Võ giả thính giác phi thường, Lương Thượng Quân một bên tai, vui một bằng cùng vui, lập tức dịch lời của bọn họ cho cùng .
Tiết Quan Hà và Nhạc Thù đến rung vai.
“A Trát Đoá là ai?” A Nại tò mò hỏi.
Lâm Vọng: “Nghe bạn bán thuốc của , A Trát Đoá là cô nương nhất Ấp tộc.”
“Thế thì bọn họ đúng là mơ mộng hão huyền.”
“Chính xác là mơ mộng hão huyền.” Lâm Vọng đầy hứng thú : "A Trát Đoá chỉ là cô nương nhất mà còn là cổ sư cấp năm, trong các cổ thần sư trẻ tuổi thứ nhất thứ hai, nhận sự xem trọng của cổ thần sư.”
Nhạc Thù: “Cổ sư cấp năm lợi hại?”
“Cái rõ. " Lâm Vọng : "Ta hiểu cổ trùng.”
Cuối cùng Triệu Thuỵ hồi thần, ánh mắt khó khăn rời khỏi của Hách Tuyết Liên, giải thích: “Ta từng xem qua các điển tịch liên quan, cấp bậc của cổ sư và võ giả khác , cổ sư cấp năm tương đương với võ giả cấp năm, thể khống chế cổ tướng.”
“Cổ tướng là thứ gì?”
“Cổ trùng bốn cấp bậc, cổ binh, cổ tướng, cổ vương và cổ hoàng trong truyền thuyết, tương đương với võ đồ, võ sư, võ vương và tông sư.”
“Vậy khác biệt giữa cổ sư cấp bốn và cổ sư cấp năm là gì?