Tộc trưởng suy nghĩ một chút, : “Cổ Thần Tiết sắp đến, chúng sinh sự, tộc Bố Ngõa mời ân nhân cứu mạng của bọn họ cùng tham gia lễ, đợi bọn họ bước địa bàn của chúng , trận pháp kỳ môn gì cũng bộ vô dụng.”
“Tộc trưởng đúng, chi bằng đợi đến Cổ Thần Tiết, chẳng qua đám A Trát Mật ?”
“Đi ngóng rõ chuyện của Thánh Dược Đường .”
“Vâng!”
Không bao lâu, ngóng về bẩm báo.
“Tộc trưởng, Thánh Dược Đường thật sự dùng hai trăm ngàn lượng chuộc về mấy A Thạch Khâu.”
Trong đường im lặng.
Trưởng lão là đầu tiên lên tiếng: “Đường chủ Thánh Dược Đường từ lúc nào dễ chuyện như thế?”
“Là ai chuộc ?”
“A Thạch Thải.”
“Liệu A Thạch Thải tự đưa quyết định? Dù A Thạch Khâu là cháu trai của .”
“Không thể nào, A Thạch Thải cái gan .”
“Cũng đúng, A Lặc Thư tính khí thất thường, ai dám chọc vui.”
Tộc trưởng A Trát Sơn suy nghĩ một lát, : “Đến Thánh Dược Đường còn tránh gây sự, chứng tỏ Trung Nguyên quả thực dễ đối phó, Cổ Thần Tiết sắp đến, chúng thể gây thêm rắc rối, mau phái đến khách điếm chuộc .”
“ mà… tiền chuộc quá đắt.” Có nhịn : "Nghe bọn tính theo cân nặng, chỉ riêng đám A Thạch Khâu tốn hai mươi mấy vạn lượng, càng huống hồ đám A Trát Mật?”
Dũng sĩ của Ấp tộc hình cao lớn, một địch mấy .
Tộc trưởng: “…”
Người trong tộc bọn họ vốn giỏi kinh doanh, lấy nhiều tiền như thế?
Trưởng lão đầu óc nhạy bén : “Người Trung Nguyên đến đây vì dược liệu ? Hay là chúng dùng dược liệu đổi với bọn họ?”
“Ngươi ngốc , nhiều tiền như chuẩn bao nhiêu dược liệu?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-520.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cái cái cũng , lẽ nào quản những dũng sĩ đang chịu khổ bên ngoài ?”
“Không tộc Bố Ngõa mời bọn họ tham gia Cổ Thần Tiết ?” Lại đưa chủ ý: "Chi bằng đợi đến khi bọn họ tham gia Cổ Thần Tiết, khách điếm còn võ giả cấp cao, chúng nhân cơ hội phái cứu .”
“Cách ! A Trát Mật bọn họ là dũng sĩ đầu trong tộc, nếu như bọn họ thể tham gia Cổ Thần Tiết, chẳng Ấp tộc chúng sẽ mất mặt trong cuộc tỉ thí ?”
“Còn một cách.”
“Nói nhanh!”
“Người Trung Nguyên yêu thích ngọc thạch phỉ thúy, chúng thiếu những thứ , là phái qua đó thương lượng? Đầu tiên đừng quản việc mất mặt , mắt mặt Trung Nguyên còn hơn mắt mặt Cổ Thần.
“Không sai! Chúng cứ dùng ngọc thạch phỉ thúy , vài thương nhân Trung Nguyên thích thứ .”
Sau khi dũng sĩ Ấp tộc rút lui, tiệc rượu cũng chuẩn kết thúc.
Hách Liên Tuyết năng luyên thuyên một hồi thì ngã gục vì say, Lục La dìu về phòng.
Bỏ hai Triệu Biện còn đang hỗn loạn.
Màn đêm tối đen, Đạt Đạt Thành ban ngày ồn ào dần chìm yên tĩnh.
Mây mù bao phủ ánh trăng bạc, bóng tối bao trùm cả khách điếm, vạn vật chìm trong im lặng.
Lục Kiến Vi giường mở bảng giao diện hệ thống.
Mỗi chấm xanh đều im lặng ở trong phòng, lâu , một con trùng nhỏ bay từ tầng hai lên tầng ba phát tiếng động.
Dưới màn đêm dày đặc, một ai chú ý.
Lục Kiến Vi học cổ thuật, nhận đây là loại trùng cấp bậc cao nhất trong liệt sát cổ, tên gọi Tư U U, tiếng lóng ở Điền Châu dịch là “Nam kha nhất mộng".
Loại cổ trùng thể phóng thích một loại độc mê hoặc lòng , độc phảng phất trong khí, màu vị, khiến thể đề phòng.
Tư U U cấp bậc cổ vương thậm chí thể lặng lẽ g.i.ế.c c.h.ế.t một võ sư cấp sáu.
Con trùng bay ngoài chính là một con Tư U U cấp bậc cổ vương.
Dưới sự khống chế của chủ nhân, nó bay bên ngoài cửa sổ phòng Hách Liên Tuyết, tìm thấy một khẽ hở, nhẹ nhàng chui trong.
Hiệu quả của loại độc đều xem liều lượng.