"Đây là Sa Khỉ Thang trong trại đặc biệt nấu cho nhị vị, chuyên dùng để đón gió tẩy trần cho khách quý, ngụ ý bình an hỉ nhạc."
Lục Kiến Vi khứu giác nhạy bén, món canh chứa dược liệu trân quý, thực sự lợi cho cơ thể con , chỉ điều mùi thì chút nào.
lòng hiếu khách thì thể chối từ, các trại dân bao gồm cả A Mộc hồn đều đang họ.
A Mộc An còn : "Lục chưởng quầy, canh cho cơ thể, mau uống nhân lúc còn nóng."
Lục Kiến Vi đành cầm lấy cái chén, nín thở, ngửa đầu uống cạn một , đồng thời dùng ống tay áo che , lấy một viên kẹo vị bạc hà từ trong ba lô hệ thống, lặng lẽ bỏ trong miệng.
Trong khoảnh khắc nước canh trong miệng, hương vị thực sự khó thể miêu tả.
Vị mát lạnh của viên kẹo bạc hà ngay lập tức lấn át hương vị của món Sa Khỉ Thang, nàng sống nữa.
Mỗi một đứa trẻ đang vây xem trong đám đông đều trừng lớn hai mắt.
Có ít thể một uống sạch Sa Khỉ Thang mà mặt đổi sắc, vị khách tôn quý thật là quá lợi hại.
Các trại dân cũng thầm ở trong lòng: Không hổ là khách tôn quý, định lực quả thật bất phàm.
Lục Kiến Vi đặt chén xuống, nhà giàu một họ Ôn ở bên cạnh cũng buông chén xuống.
Nàng liếc một cái, thần sắc bình tĩnh, hề một chút dáng vẻ khó chịu nào, trong lòng đột nhiên sinh một loại khâm phục.
Nếu kẹo bạc hà, lẽ nàng nôn vì mùi vị của nước canh.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ha ha ha, nhị vị quả nhiên giống bình thường:" A Mộc Hồn sang sảng : "Uống xong Sa Khỉ Thang, về chắc chắn sẽ phúc thọ an khang."
Hắn lấy vò rượu, : "Đây là rượu do đích thôn tự nhưỡng, mong Lục chưởng quầy và Ôn công tử vui lòng nhận lấy nếm thử."
Rót cho mỗi một chén lớn.
Rượu màu đỏ nhàn nhạt, mùi thơm trái cây ngọt ngào, hẳn là ủ bằng các loại trái cây núi.
Lục Kiến Vi nhấp một ngụm, ánh mắt sáng lên.
Hương vị cũng tệ lắm.
Dưới sự chiêu đãi nhiệt tình của trại dân, Lục Kiến Vi cơm nước no nê.
Cũng sắp đến giờ, A Mộc Hồn : "Lục chưởng quầy, Ôn công tử, ngày mai chúng Mộ A Thố để tham gia Cổ Thần Tiết, đến đó mất đến một ngày, cho nên chúng nghỉ ngơi sớm thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-529.html.]
"Mộ A Thố?"
"Dựa theo từ ngữ Trung Nguyên, nó nghĩa là 'Thánh Địa', đó là nơi Cổ Thần hiển linh, mỗi năm chúng đều sẽ chỗ đó cử hành Cổ Thần Tiết."
Lục Kiến Vi gật đầu tỏ vẻ hiểu.
"Ta còn chuẩn một chút cho Cổ Thần Tiết, hai vị vất vả một ngày, sớm nghỉ ngơi một chút , cáo từ."
Trại chủ , các trại dân cũng tan hết.
Bên ngoài nhà sàn chỉ còn hai vị khách tôn quý.
Sắc trời về đêm, hoàng hôn ánh chiều tà buông xuống bao trùm dãy núi xanh biếc, dãy núi nối tiếp vẽ nên những đường cong nhấp nhô bầu trời, xa xa loài chim về tổ, khói bếp nhàn nhạt bốc lên gần đó.
Lục Kiến Vi phần nào hiểu “thích” mà Ôn Trứ Chi .
Nàng cũng chút thích nơi .
Xe lăn lướt mặt đất, phát âm thanh rầm rầm.
Ôn Trứ Chi đến bên cạnh nàng, cùng nàng xa phương xa.
Lục Kiến Vi nghĩ đến chuyện , khỏi hỏi: "Làm ngươi thể chịu đựng mùi vị của Sa Khỉ Thang?"
"Canh… Có chuyện gì ?"
Lục Kiến Vi kinh ngạc: "Ngươi cảm thấy khó uống ?"
"Rất khó uống ?"
"Vừa rượu vị như thế nào?"
"…"
"Ngươi mất vị giác ?" Lục Kiến Vi cẩn thận chằm chằm mặt của : " đây ngươi còn từng khen tài nấu ăn của Quan Hà mà."
Ôn Trứ Chi rũ mắt xuống: “Lúc ở Phong Châu, còn sót một chút.”
"Cho nên trải qua hai di dời độc tố, vị giác của ngươi biến mất?"
" ."
"Khứu giác gì ?"
"Còn một chút."