Giáo chúng nàng và Ôn Trứ Chi là quý nhân của thần giáo, đối xử với hai cực kỳ lễ, ngay cả A Lặc Thư đều đổi thái độ, biểu tình thầm lộ vẻ cảm kích.
Bữa tiệc thiết lập ở chủ điện, ngoài A Lặc Hồng, còn A Lặc Khê và mấy vị trưởng lão tư tế khác tham dự, A Lặc Thư cũng sắp xếp ở bàn cuối, lẽ là bởi vì và khách quý bằng tuổi, nên để cho tiếp khách.
A Lặc Hồng thích quanh co lòng vòng, thẳng: “Nghe Lục chưởng quầy tới Điền Châu là vì tìm thuốc cứu , cần dược liệu gì cứ việc .”
“Dược liệu cần thiết giao cho một vị tộc nhân của Bố Ngão tộc hái, chỉ còn một vị dược liệu cuối cùng là Cố Bạch Đầu.”
“Cố Bạch Đầu…” A Lặc Hồng suy nghĩ, như nhớ gì đó, ôn hòa : "Đại đa tới tìm Cố Bạch Đầu là bởi vì công dụng độc đáo của nó, bảo tồn để đầu tư kiếm lợi, nhưng tin tưởng ngươi là thiệt tình vì cứu .”
“Còn năm ngày nữa là đến lúc Cố Bạch Đầu nở hoa.” Một vị trưởng lão trong đó : "Đến lúc đó sẽ hái.”
A Lặc Hồng lắc đầu: “Không , Cố Bạch Đầu hái xuống sẽ tác dụng nhất, Lục chưởng quầy, bằng tự dẫn ngươi hái thuốc.”
“Cảm tạ giáo chủ.” Lục Kiến Vi : "Nghe nhiều Trung Nguyên đều sẽ đến cướp đoạt, đến lúc đó chỉ sợ sẽ một trận gió tanh mưa máu.”
“Đám Trung Nguyên đê tiện vô sỉ !” Sắc mặt của A Lặc Thư đột nhiên chìm xuống, Khê A Bà khụ một tiếng, mới phản ứng đây: "Ta các ngươi.”
Hắn dừng một chút, lấy hết can đảm hỏi A Lặc Hồng: “Giáo chủ, thể cùng ?”
A Lặc Hồng thấu suy nghĩ của , : “Cũng .”
“Còn một chuyện, nhờ quý giáo.” Lục Kiến Vi thành khẩn : "Mười năm một vị y sư Trung Nguyên đến tìm thuốc, tới thăm chỗ ở cũ của nàng một chút, nhưng mà chỗ ở cũ của nàng hiện giờ ở lãnh địa của Mâu tộc, thuận tiện ?”
A Lặc Thư buột miệng thốt : “Ngươi về Lâm Tòng Nguyệt ?!”
“Ngươi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-547.html.]
Trong đầu Lục Kiến Vi xẹt qua một câu, khi A Trát Kỳ c.h.ế.t từng đề cập A Lặc Thư yêu một vị nữ tử Trung Nguyên, liệu là Lâm Tòng Nguyệt chứ?
Còn cố ý đặt tên Trung Nguyên là Lâm Vọng.
Dòng họ giống , tên hợp là “Vọng Thư”, thể mượn ý chỉ trăng.
“Ngươi và nàng quan hệ gì?” A Lặc Thư hiển nhiên kích động, khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng: "Ngươi tìm chỗ ở cũ của nàng là gì?”
“A Lặc Thư.” A Lặc Khê trầm giọng ngăn , về phía Lục Kiến Vi: "Xin , và Lâm y sư từng quen , cảm xúc khó tránh khỏi kích động một chút.”
“Không .” Lục Kiến Vi cũng cảm thấy xúc phạm một chút nào, ngược tủm tỉm : "Khách điếm của vị tiểu nhị xem như là nửa thừa kế của Lâm y sư, nàng trúng độc Phó Hoàng Tuyền, năm đó Lâm y sư tới đây cũng là vì tìm kiếm thuốc giải Phó Hoàng Tuyền.”
Hốc mắt của A Lặc Thư bỗng dưng đỏ: "Không sai, nàng chính là vì giải thứ độc bỏ ! nàng cũng đồ , ngươi nửa thừa kế là ý gì?”
“Nếu ngươi từng về sự tích của , vì chuyện ?”
“…” A Lặc Thư khựng : "Thật cũng từng thuyết thư, chỉ bắt vài Trung Nguyên hỏi mà thôi.”
Lục Kiến Vi: “Ta Đường chủ của Thánh Dược Đường thích bắt Trung Nguyên đến đường hù dọa ngược đãi, chẳng lẽ thực sự việc ?”
“Là bọn họ đê tiện vô sỉ , chỉ là dạy dỗ bọn họ một phen.”
“Ngươi vì dùng độc cổ tổn thương Hách Liên cô nương?”
“Nàng là Tiêu Dao Tông, của Tiêu Dao Tông đều đáng chết!”
Lục Kiến Vi ngạc nhiên, kịp hỏi, ngoài cửa chợt tiếng bẩm báo của giáo chúng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bẩm giáo chủ, bên ngoài tộc trưởng A Mộc Kiều của Bố Ngão tộc gặp.”