A Trát Đóa nhạo: "Là quá ngây thơ, cho rằng Thần Giáo thật thể cho phụng dưỡng cả đời, nhưng phát hiện sai , Thần Giáo từ đầu tới đuôi đều là dối! Các ngươi đều là kẻ lừa đảo!"
"Lừa cái gì?"
"Nếu quyết định phụng dưỡng cổ thần cả đời, nhất định bảo trì thể xác và tinh thần thuần khiết, thể chút tư dục nào, nếu sẽ cổ thần trừng phạt." A Trát Đóa bỗng dưng rơi nước mắt: " lúc nhập giáo, các ngươi căn bản cho còn một quy định như !"
A Lặc Hồng hiểu rõ: "Ngươi yêu khác, mà còn là một Trung Nguyên."
", yêu , nhưng thể thoát khỏi Thần Giáo, sợ sẽ cổ thần trừng phạt, mỗi ngày mỗi đêm đều đau khổ như , thật sự thích , ở chung với !"
A Lặc Hồng thở dài : "Có ngươi quên một câu, nếu kết thành chim liền cành với bên ngoài thì thể rời khỏi Thần Giáo, từ nay về còn là giáo đồ của Thần Giáo nữa."
" thể rời khỏi Thần Giáo." A Trát Đóa ôm ngực, vẻ mặt thống khổ : "Ta lời , thể rời khỏi Thần Giáo, thể các ngươi phát hiện manh mối."
A Lặc Khê đột nhiên xoay : "Giáo chủ, nàng khống chế !"
Thời gian dài như mà bọn họ phát hiện gì cả!
A Lặc Hồng nắm chặt quyền trượng, hỏi: "Hắn là ai?"
"Hắn, ..." A Trát Đóa đột nhiên ôm đầu, thê lương kêu rên: "Ta nghĩ , hình như nghĩ !"
A Lặc Khê lạnh: "Giấu cũng kỹ đấy!"
"Chẳng lẽ kiếp nạn còn qua?" A Lặc Hồng nhỏ giọng nỉ non: "Có lẽ trong tay chỉ một con cổ hoàng, thể giấu tai mắt của Thần Giáo, nhất định là lợi dụng cổ hoàng, lẽ, vốn là thể dễ dàng tránh tai mắt."
Trong lòng A Lặc Khê bịt kín một tầng bóng ma.
"Rốt cuộc là phương nào gây khó dễ cho Thần Giáo ? Không chỉ cấu kết với A Trát Kì, còn lừa gạt tình cảm của cô nương trẻ tuổi, đúng là ghê tởm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-551.html.]
Người màn khơi mào nội loạn trong Cổ Thần Giáo, g.i.ế.c hại tộc dân tam tộc, rốt cuộc gì?
"Hỏi A Trát Đóa cũng gì . " Một trưởng lão khác : "Còn một đám sát thủ Trung Nguyên."
A Lặc Khê: "A Trát Đóa đều hỏi , huống chi là đám khôi cổ ?"
"Khôi cổ thể diệt, chỉ là phiền một chút."
"Có thể giấu diếm chúng , mẫu cổ nhất định là cổ hoàng, con của cổ hoàng thể dễ dàng diệt trừ ?" A Lặc Khê hỏi .
Trưởng lão ngẩn , bất đắc dĩ thở dài.
A Lặc Hồng: "Đi xem ."
Sát thủ Trung Nguyên ở một sườn khác của địa lao, tổng cộng một trăm , c.h.ế.t mười ba , còn tám mươi bảy.
Khi bọn họ nhốt trận pháp, Lục Kiến Vi điểm huyệt đạo của bọn họ, hiện giờ thời gian hiệu lực qua, bọn họ khôi phục năng lực hành động, nhưng giáo đồ Thần Giáo cho uống mê dược, đều thẳng tắp trong phòng giam.
A Lặc Khê thử diệt cổ cho một trong đó, cổ trùng phản ứng cực nhanh, vèo một cái chui tim của sát thủ, sát thủ phun một ngụm máu, tắt thở chết.
Con của cổ hoàng, quả nhiên dễ dàng giải quyết như .
"Có thử tiếp cũng giải quyết vấn đề." Nàng lắc tay dậy : "Nếu giáo chủ thể dùng quyền trượng khống chế cổ hoàng một nữa, lẽ còn khả năng diệt nó, đáng tiếc..."
Đáng tiếc, trong thời gian ngắn căn bản thể dùng quyền trượng thứ hai.
"Rốt cuộc là ai thể luyện chế hai cổ hoàng?" Các trưởng lão suy nghĩ nát óc cũng hiểu : "Một cổ thuật siêu tuyệt như , tại từng tới?"
Vân Mộng Hạ Vũ
A Lặc Khê bỗng nhiên : "Không đúng, thể chỉ hai cổ hoàng."
"Có ý gì? Còn con thứ ba ?"