Ôn Trứ Chi nàng, hàng mi dài dày ánh sáng mờ ảo chiếu xuống, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, từ mặt mày xuống đến khóe môi.
Cái chạm nhẹ đơn giản ngày tạo nên từng tầng từng lớp gợn sóng ở đáy lòng, vẫn mãi từng ngừng .
Hắn thoáng cúi .
“Vi Vi!” Tiểu Khách đột nhiên lên tiếng: “Có đang công kích khách điếm!"
"Cửa hàng nào? Có bao nhiêu ?" Lục Kiến Vi kinh ngạc: "Người tay là ai?"
Nàng cũng lo lắng cho sự an nguy của tiểu nhị, nhưng nàng khá tò mò xem vị nào chọn thời cơ để đối nghịch với nàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Khách điếm ở Phong Châu, Giang Châu và Đạt Đạt Thành đều đến xâm lấn! Phong Châu một tên cấp sáu và một tên cấp năm, Giang Châu hai tên cấp sáu, Đạt Đạt Thành hai tên cấp sáu và một tên cấp bảy, bọn họ che mặt, mặc hắc y, phận."
Lục Kiến Vi nhướng mày, tên giỏi, bỏ rơi dù chỉ một nơi.
Cửa hàng ở Phong Châu , chắc hẳn là đối phương tìm kiếm manh mối; Giang Châu và Đạt Đạt Thành đều tiểu nhị ở bên trong, đối phương nhân lúc nàng vắng, đánh một lượt cho nàng kịp trở tay ?
Dù Võ Vương cấp chín cũng nhiều như , thể đồng thời cùng ở Giang Châu và Đạt Đạt Thành, cũng rảnh rỗi cả ngày bảo vệ sự an của khách điếm.
Nếu nàng là màn, nàng cũng sẽ nhân lúc ở khách điếm để mượn cơ hội thử sức.
"Lục chưởng quầy?" Ôn Trứ Chi nàng chút thất thần.
"Tiểu Khách, chờ đến khi các tiểu nhị thể ngăn cản nổi nữa thì khởi động đạo cụ, về phần khách điếm ở Phong Châu, để cho bọn họ điều tra tận hứng." Lục Kiến Vi phân phó một tiếng, về phía Ôn Trứ Chi nữa: "Mới nghĩ đến một việc, ngươi cái gì?"
Ôn Trứ Chi thẳng lưng đáp: "Điều chính là bất kể Lục chưởng quầy nơi nào, xin cho phép cùng đồng hành."
"Đương nhiên là ." Lục Kiến Vi chút do dự.
Ôn Trứ Chi nhận câu trả lời khẳng định, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-565.html.]
"Khi nào thì trở về?"
“Ngày mai.” Lục Kiến Vi : "Thuốc giải chuẩn xong, khi trở về sẽ thể giải độc cho A Điều."
"Ừ, nghỉ ngơi sớm chút." Ôn Trứ Chi di chuyển xe lăn, định khỏi phòng.
Lục Kiến Vi giữ c.h.ặ.t t.a.y vịn, kịp để đối phương phản ứng , nàng đặt lên đôi môi một nụ hôn, nhẹ, chỉ chạm đến một tia ấm áp.
"Ôn công tử, mơ nhé."
Ôn Trứ Chi ngừng thở, biểu tình trì trệ, đợi đến khi Lục Kiến Vi buông tay vịn rời xa, mới lấy tinh thần, vành tai nóng lên, đồng thời dùng đôi mắt ấm áp nàng.
Không .
Lục Kiến Vi chọc : "Buổi tối ngươi ngủ cùng ?"
"..."
Sắc mặt tái nhợt của Ôn Trứ Chi đột nhiên đỏ lên, duỗi tay vặn vặn cơ quan, quyết đoán chuyển hướng, nhanh chóng rời khỏi phòng của Lục Kiến Vi.
Bát Phương khách điếm ở Giang Châu.
Kết thúc một ngày bận rộn, Trương bá đóng cửa viện , đang định trở về phòng nghỉ ngơi, lưng đột nhiên xuất hiện một cảm giác nguy hiểm, lông tơ dựng thẳng .
Lão né tránh ngay lập tức, thức thứ năm của Hoành Ba Chưởng tung một cách oai vệ.
Viên Quỳnh ở trong phòng thấy tiếng liền hành động, ngân châm mang theo nội lực cấp sáu đ.â.m hướng khách mời mà đến, nhưng thích khách đỡ đòn rơi xuống đất.
Hai tên võ giả cấp sáu ở tường viện, khuôn mặt che bởi hắc y, đôi mắt lộ bên ngoài tử khí trầm trầm.
Trường kiếm cắt qua bầu trời đêm, sát khí lành lạnh bao phủ bộ khách điếm.
Hai bên chiến đấu kịch liệt với .
Hai tên sát thủ cấp sáu, tay cầm trường kiếm; trong khách điếm một cấp năm một cấp sáu, chỉ dùng chưởng pháp, chỉ trị bệnh cứu , am hiểu đánh .