Bọn họ thật sự lĩnh giáo thực lực đao khách cấp sáu, đao pháp thu phóng tự nhiên quả hổ là giang hồ nhất đao khách.
Tiết Quan Hà cả m.á.u huyết sôi trào, nếu một ngày nào đó cũng thể tiêu sái phong lưu như thế, đời đúng là còn gì luyến tiếc.
Mọi đều dùng ánh mắt kinh sợ Yến Phi Tàng, Yến Phi Tàng sớm thành thói quen, vốn để tâm ánh mắt khác nhưng lúc trộm sang Lục Kiến Vi.
Người sắc mặt đổi, tựa như đang một tạp kỹ tầm thường, vẻ mặt hề chút kinh hãi.
Trong lòng Yến Phi Tàng cảm thấy mất mát.
Thì nàng thật sự xem thường đao pháp của .
“Muốn tiền.” Lục Kiến Vi lười biếng chống cằm: “Tào võ sư tự chọn .”
Tào Háo Tử bất đắc dĩ đành : “Trên chúng mang nhiều tiền như , xin cho một chuyến đến Vọng Nguyệt Thành lấy chút ngân phiếu ở tiền trang.”
“Được.” Lục Kiến Vi cong khóe môi.
Tào Háo Tử chỉ cảm thấy nụ của nàng chứa đao kiếm, trong lòng run rẩy vội vàng sử dụng khinh công chạy tới Vọng Nguyệt Thành.
“Dứt khoát ?” Lục Kiến Vi nhíu mày: “Có giá ít ?”
Mọi : “……”
Sau khi Tào Háo Tử rời , Lục Kiến Vi trở về phòng. Những còn ai việc nấy, để một Lữ Hồ Điệp lẻ loi bạn cùng ngựa.
Qua lâu, Đào Dương Ngụy Liễu cưỡi xe lừa về, thấy bộ dáng chật vật của Lữ Hồ Điệp khỏi ngây .
“Đây là……”
Ngụy Liễu mở miệng Đào Dương kéo tay áo.
“Sư , buộc lừa xong chúng trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Được thôi.”
Hai cố tình coi như thấy, sợ sẽ Lữ tiền bối tổn thương lòng tự trọng.
Lữ Hồ Điệp: “……”
Lần thật sự còn mặt mũi.
Hai Ngụy Liễu đến quầy lấy tiền thế chấp, nhỏ giọng hỏi Nhạc Thù: “Lữ tiền bối xảy chuyện gì ?”
Nhạc Thù ý che giấu cho bèn thành thật : “Hắn trộm trang sức của chưởng quầy, còn hạ độc xuống giếng, may mắn chưởng quầy phát hiện kịp thời, tránh cho khách điếm tổn thất. Hắn đang phạt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-57.html.]
Sư hai : “……”
Hai trở phòng, vài Ngụy Liễu mới dẫn đầu mở miệng.
“Bọn họ động thủ ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hẳn là .” Đào Dương lông mày nhíu chặt: “Khách điếm thật sự đơn giản, chúng cần cẩn thận hành sự.”
Lữ Hồ Điệp chính là giang hồ tiền bối thành danh lâu, như còn thất thủ, bọn họ âm thầm động tay động chân ở khách điếm càng thể.
“Sợ cái gì? Dù chúng chỉ tới tìm hiểu tin tức, tin truyền , đến lúc đó liên quan gì chúng .”
“Cũng đúng.”
“Sư , đường cả ngày chút mệt, về phòng nghỉ ngơi .”
“Được.” Đào Dương gọi nàng : “Mấy hôm nay chúng cứ ở khách điếm chờ tin tức, cần tiếp tục bôn ba.”
“Vậy thì quá.”
Trở phòng, Ngụy Liễu gọi Nhạc Thù tới.
“Tiểu nhị, cho một xô nước nóng, tắm gội.”
Nhạc Thù nhanh chóng gật đầu.
“Đợi .” Ngụy Liễu dường như nhớ gì đó bèn chần chờ hỏi: “Vừa ngươi nước giếng hạ độc, nước còn dùng nữa ?”
Nhạc Thù kiêu ngạo : “Đương nhiên là , chưởng quầy giải độc, Ngụy cô nương cần lo lắng.”
“Giải độc? Là Lữ tiền bối giải?”
“Không, là chưởng quầy tự giải.”
“Được, là .”
Tào Háo Tử khinh công vận đến cực hạn, rốt cuộc khi cửa thành đóng lấy ngân phiếu hai ngàn lượng, điên cuồng chạy như bay về khách điếm trong đêm.
“Lục chưởng quầy, đây là ngân phiếu, ngài xem thử .”
Lục Kiến Vi nhận lấy ngân phiếu, mặt mày ôn hòa : “Tốt lắm.”
“Tiền chuộc giao, thể thả lão Lữ ?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Tào Háo Tử vội vã tới chuồng ngựa, nửa đường xoay hỏi: “Sắc trời tối, chúng còn thể ngủ quý điếm ?”
Hắn cũng mang theo “cương thi" ngủ bờ ngủ bụi ngoài nơi hoang dã.