“Trước tiên cứ để ở đây, thông báo cho sư môn, sẽ tới thu.” Lục Kiến Vi đổi hướng sang Ôn Trứ Chi: "Bên trong cũng tạ lễ mà Cổ Thần Giáo cho ngươi, đợi lát nữa kêu A Nại thu dọn giúp ngươi.”
“Không cần, đều là của ngươi.” Ôn Trứ Chi : “Những thứ ở trong tay ngươi càng tác dụng hơn so với ở trong tay .”
Lục Kiến Vi: “Ta giảm giá cho ngươi ——”
“Lục chưởng quầy phân rõ với như ?” Vẻ mặt của Ôn Trứ Chi bình tĩnh, giọng điệu cũng tự nhiên như bằng hữu trêu ghẹo lẫn , những khác cảm thấy gì lạ.
Rơi và trong tai Lục Kiến Vi khiến nàng khó tránh khỏi đôi chút chột .
Tính toán rõ ràng là quy tắc của nàng, cho dù là yêu cũng thể phân biệt cái nào của ngươi cái nào của , câu đó cũng chỉ là thói quen mà thôi.
Lục Kiến Vi từng nuôi một em cún, em cún khi còn nhỏ quấn nàng, thường xuyên lôi những thứ kỳ quái từ góc xó xỉnh nào đó đưa cho nàng, thậm chí còn mang khúc xương trong bát giấu , đợi ngoài mới lấy tặng cho nàng.
Lần nào nàng cũng lạnh lùng cự tuyệt nó, em cún lập tức mở to đôi mắt đen láy, ủ rũ ngậm “bảo bối” rời .
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau nhiều thì cún nhà cũng còn chơi trò nữa.
Sau đó em cún chết, thỉnh thoảng khi nàng nhớ tới chuyện thì trong lòng ẩn ẩn chút áy náy.
“Được.” Nàng Ôn Trứ Chi: “Ta ngươi bảo hộ.”
Vẻ mặt của Ôn Trứ Chi rõ ràng tươi tắn hẳn lên.
“Công tử!” A Nại chạy tới cầm tay nải đùi của , đánh giá từ xuống đó thở phào nhẹ nhõm: “Đi đường núi lâu như chắc chắn mệt mỏi, công tử mau , nấu xong dược thiện .”
A Lặc Thư tò mò: “Ngươi công tử nhà ngươi hôm nay trở về?”
“Cố Bạch Đầu nở hoa ngày hôm , khi Lục chưởng quầy lấy Cố Bạch Đầu chắc chắn sẽ trở về, cho nên chuẩn , nếu trở về cũng .” A Nại thuận miệng trả lời một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-571.html.]
Tiết Quan Hà vui mừng : “Chưởng quầy lấy Cố Bạch Đầu ? Nói như độc của A Điều thể giải ?”
“Ừ, Cổ Thần Giáo tặng hai cánh hoa.” Đây là lý do mà Lục Kiến Vi chuẩn để với bên ngoài, nàng lấy một bình sứ đưa cho A Điều: “Thuốc giải.”
A Điều sững sờ tại chỗ.
Ánh mắt của nàng dán chặt bình sứ, mặt thế nhưng lộ vẻ hoảng hốt, trong thời gian ngắn dám duỗi tay nhận lấy.
Mong ước cuối cùng đạt thành, nàng sinh vài phần khiếp đảm.
“Làm ?” Lục Kiến Vi trêu chọc: “Không tin y thuật của ?”
“Không .” A Điều hung hăng lắc đầu, nhận lấy bình thuốc, lẩm bẩm : “Cảm giác như đang mơ.”
Nàng chút do dự ngửa đầu đổ trong miệng nuốt xuống.
Có thêm Cố Bạch Đầu, dược hiệu của thuốc giải tuyệt đối là lớn nhất, lâu đôi môi tím tái của A Điều dần lộ vài phần đỏ tươi, khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào.
Thứ độc trói buộc nàng mười năm cuối cùng cũng hóa giải.
Một cảm giác thoải mái nhẹ nhàng trào lòng ngực, sự nặng nề đè ở bỗng chốc tan thành mây khói.
Cảm giác chẳng khác nào như tái sinh.
Trong mắt A Điều đột nhiên ngấn nước, nước mắt rơi từng giọt hòa bụi đất cứ như tất cả bất hạnh cuối cùng sẽ thời gian vùi lấp.
Nàng ngại ngùng lưng lau sạch nước mắt, nhưng càng lau càng rơi nhiều hơn.
Tiết Quan Hà tri kỷ đưa khăn qua, cất cao giọng : “Chưởng quầy mấy ngày nay ở bên ngoài chắc chắn ăn ngon ngủ , để một bàn đồ ăn ngon chào đón chưởng quầy và Ôn công tử, thuận tiện chúc mừng A Điều giải độc.”
“Ta với ngươi.” Nhạc Thù vội vàng phụ họa, còn lôi kéo Lương Thượng Quân: “Ngươi cũng hỗ trợ.”
Lương Thượng Quân: “…”