Ở đây chỉ một nàng cả ba khách điếm đồng thời sát thủ xâm nhập, những còn chuyện, chỉ cảm thấy ba tên sát thủ tới đột ngột, tìm manh mối.
Hách Liên Tuyết đột nhiên : “Đao kiếm … Ta hình như gặp qua ở .”
Thứ nàng chính là trường kiếm của ba tên sát thủ, đều là trường kiếm cực kỳ tầm thường bán đầy rẫy phường thị, hiện tại rải rác đất cùng với bọn .
Yến Phi Tàng : “Trường kiếm gần như giống như đúc, chắc là rèn lượng lớn, so với kiếm thường thấy giang hồ quá nhiều khác biệt, gặp qua cũng chẳng gì lạ.”
“ thật sự cảm thấy gặp qua ở .” Hách Liên Tuyết lời cho chút xác định.
Ôn Trứ Chi cúi nhặt trường kiếm lên, cẩn thận đánh giá một lát, : “Tuy rằng kiểu dáng giống với kiếm bình thường, thế nhưng kỹ thuật rèn khác sẽ tạo hoa văn khác .”
“Hoa văn gì?” A Lặc Thư khỏi ghé sát , ngạc nhiên : "Còn là kiếm ? Làm gì hoa văn?”
Lục Kiến Vi nhớ tới Ôn nhà giàu còn hiểu giám định và thưởng thức vũ khí.
Khi ở khách điếm Phong Châu, lúc Nhạc Thù trả kiếm cho nàng từng thanh kiếm kỹ thuật tầm thường.
“Ôn đại sư gì ?”
“Thuật đúc ở các nơi khác , phôi kiếm cũng khác , từng so sánh kỹ thuật đúc kiếm của các thế gia, tổng kết một ít kinh nghiệm.” Ôn Trứ Chi chắc chắn “Kiếm từ Diêu gia ở Thương Châu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi nhướng mày: “Diêu?”
Nàng đột nhiên nhớ tới trong ba lô của hệ thống còn một cái còi hình hạc, là tín vật mà lúc hai vợ chồng ở Quy Hạc Cư vì cảm tạ nàng nên trao tặng.
Bọn họ còn nhắn , nếu nàng tới Thương Châu thể đến cửa hàng sắt của Diêu gia tìm bọn họ.
Nàng lúc hiểu dụng ý, còn nhờ Lương Thượng Quân giải thích cho nàng, những nơi đúc vũ khí ngoài thể tùy tiện .
“Diêu gia là thế gia đúc lớn nhất Thương Châu, thuật đúc ở giang hồ cũng là một hai, nếu thể vũ khí do đại sư của Diêu gia chế tạo riêng, khác cũng sẽ đánh giá cao ngươi hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-573.html.]
Lương Thượng Quân từ phòng bếp :“Tất nhiên giá cũng rẻ.”
Lục Kiến Vi: “Bao nhiêu tiền?”
“Còn xem là vị thợ đúc nào tay, thợ đúc khác thì giá cũng khác , nhưng thợ đúc kém cỏi nhất thì ít nhất cũng mười vạn.”
Lục Kiến Vi: “…”
Dễ kiếm tiền ?
Trách cha con Hồng gia mắt cũng chớp một cái thanh toán hai mươi vạn.
Lòng của nàng vẫn đủ độc ác.
“Nếu nhớ lầm thì Tiêu Dao Tông cũng ở Thương Châu.” A Lặc Thư mặt thối : “Khó trách Hách Liên cô nương cảm thấy quen mắt.”
Hách Liên Tuyết thản nhiên : “Vũ khí mà tử trong môn sử đụng đúng thật là phần lớn sản xuất từ Diêu gia.”
Mọi cũng thể hiểu , dù cũng cách gần, liên hệ ăn với là chuyện bình thường.
“Diêu gia là thế gia chuyên về rèn đúc, ngoại trừ vũ khí đặt riêng với giá cao, cũng sẽ nhận đặt lượng lớn.” Yến Phi Tàng “Cho dù kiếm của bọn họ sản xuất từ Diêu gia cũng khó tìm thế lực đằng .”
Lục Kiến Vi: “Mỗi một giao dịch ăn ở Diêu gia chắc hẳn sẽ ghi chép trong sổ sách.”
“Cho dù ghi chép thì bọn họ cũng bao nhiêu thanh kiếm giống như , khó tìm ai là mua.” Yến Phi Tàng : “Hơn nữa quan hệ đặc biệt, Diêu gia sẽ mặt giúp đỡ.”
Cho dù la ai cũng ôm chuyện , dù nếu sơ suất thì sẽ đắc tội thế lực hai bên.
Lục Kiến Vi rũ mắt suy nghĩ.
Có nên dùng cái còi ?
nếu lưng âm mưu, liệu cũng sẽ cuốn vợ chồng Diêu gia vô tội ?