Lục Kiến Vi vô tình từ chối: “Khách điếm tạm thời thuê mới, Hách Liên cô nương, ngươi hà tất nhất quyết ở tiểu quán?”
“Những chuyện phát sinh ở Hồn Đoạn Lĩnh lúc , Lục chưởng quầy chắc .” Hách Liên Tuyết bất lực : "Giang hồ nhanh sẽ tin đồn công kích , đồng môn cũng nhất định sẽ bất mãn với , còn nơi nào để .”
Lục La rưng rưng nước mắt: “Tiểu thư…”
“Ngươi là của Tiêu Dao Tông, tin khách nhân giang hồ dám xoi mói Tiêu Dao Tông, Hách Liên cô nương cần quá lo lắng.” Lục Kiến Vi chân thành đề nghị: "Nếu như hiện tại ngươi về tông môn, bế quan tu hành, cho dù bên ngoài gian khổ, quá một tháng, giang hồ nhất định còn những lời đồn đại.”
Hách Liên Tuyết cam lòng: “Tại vì Lục chưởng quầy đồng ý nhận ?”
“Không là đồng ý, là cần thiết.” Lục Kiến Vi xong.
“Ta hiểu .” Hách Liên Tuyết nghiêm túc : "Nếu như ngươi tin , thể đến Thương Châu điều tra manh mối, nếu như điều tra đến mua, thể nhận tiểu nhị ?”
Nàng chứng minh bản ích.
Đã đến mức , Lục Kiến Vi cũng thể từ chối nữa.
Vốn dĩ nàng cũng từng nghĩ thực sự từ chối Hách Liên Tuyết.
Nữ nhi tông chủ Tiêu Dao Tông, cổ hoàng, cho dù là phận nào đều khiến nàng hứng thú.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ là, thứ quá dễ dàng , đa sẽ trân trọng.
“Hách Liên cô nương chân thành như thế, ngược nhẫn tâm từ chối.” Lục Kiến Vi gật đầu : “Bất kể tra , khách điếm đều hoan nghênh ngươi.”
Hách Liên Tuyết vui mừng đáp: “Đa tạ chưởng quầy!”
“Hừ.” A Thư Lặc mặt , vẫn thích của Tiêu Dao Tông.
Tiểu nhị: Xem lâu , khách điếm sẽ thêm tiểu nhị mới, bọn họ nỗ lực hơn , nếu gì còn chỗ của bọn họ nữa?
“Chưởng quầy, chúng vội quá, sư môn của vẫn tới, tiền và dược liệu ở trong sân ?” Tiết Quan Hà hỏi.
Lục Kiến Vi giải thích nhiều, chỉ : “Không cần lo lắng.”
“Ba tên sát thủ xử như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-578.html.]
“Đưa về khổ lao.”
Sát thủ là con , khẳng định ai đến chuộc, kiếm tiền, chi bằng để bọn họ thực hiện giá trị cuối cùng.
Vả , bọn họ áp chế nội lực cũng tương đương với tài nguyên khan hiếm.
Hiện tại kỹ năng công pháp của nàng hệ thống hạn chế, nhưng sẽ một ngày giải bỏ lệnh cấm, chừng đến lúc đó sát thủ thể đóng góp việc nâng cao cấp bậc.
A Thư Lặc hỏi: “Ngươi thực sự định ngày mai ?”
“Sao?” Lục Kiến Vi nhạo : "Lâm công tử định về Thương Châu? Nếu như về Thương Châu, còn cùng Hách Liên cô nương.”
“...”
A Nại trêu ghẹo: “Thế thì sợ rằng giang hồ sẽ truyền lời đồn, khuê phòng của Hách Liên cô nương thêm một vị Lâm công tử.”
“...”
A Thư Lặc một cái.
Người hầu là của Ôn Trứ Chi, khẳng định cũng phận của , cố ý lấy trò đùa.
“Điền Châu , ở đấy lâu dài. Lục chưởng quầy, khi các ngươi rời khỏi, khách điếm dự định thế nào?”
Lục Kiến Vi: “Giữ , hoặc là một ngày nào đó tâm huyết trào dâng, đến ngắm phong cảnh tuyệt của Điền Châu.”
“Khách điếm cần quản lý?”
“Chuyện cần Lâm công tử phí tâm tư, tự khắc sẽ định kỳ đến quản lý.”
A Thư Lặc: “Ý của là, thể giúp ngươi trông coi.”
Một ngày còn ở Đạt Đạt Thành, ai dám phá hoạ khách điếm.
Lục Kiến Vi hiểu: “Tại ?”
“Xem như nàng cảm ơn ngươi.” A Thư Lặc : "Ta cũng cảm ơn ngươi.”
Lần đầu tiên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên hiện lên một nụ chân thành, đôi mắt lạnh lùng thường ngày cũng sáng hơn một chút.