Lục Kiến Vi ngạc nhiên, ngờ một nữ tử sống hơn ba mươi năm sự trói buộc của thế đạo thể dũng khí và quyết tâm như .
Nàng đột nhiên tận mắt xem Vân Huệ có thể trưởng thành đến mức nào.
"Đã giải quyết rõ ràng tất cả những vẫn đề liên quan đến Giang gia ?”
"Về đời chỉ Vân Huệ, Giang phu nhân, đồ cưới của cũng đều lấy mang gửi tiền trang ."
"Cha nương và nhân của ngươi ?”
"Gia mẫu qua đời từ sớm, gia phụ hai năm cũng c.h.ế.t bệnh, những thích còn thì , gì cần lo lắng.”
"Nếu như đồng thời thu ngươi và A Điều đồ , ở sư môn các ngươi sẽ ngang hàng.”
"Ta quan tâm cái .” Vân Huệ : “Ở sư môn thì tuân theo quy củ của sư môn, trong âm thầm nàng vẫn là nữ nhi của . , họ của nàng cũng sửa , về gọi là Vân Thủy Điều.”
Lục Kiến Vi chân thành khen ngợi: "Vân nương tử, ngươi của bây giờ và đầu gặp mặt đổi nhiều.”
"Nếu nhờ chưởng quầy, thể tạo hóa lớn như thế ?” Trong lòng Vân Huệ tràn đầy cảm kích.
Tiểu Khách hỏi: "Vi Vi, ngươi thu đồ ? Sao đột nhiên lai đổi chủ ý ?”
"Trước mới đến, hai mắt đen thui, chính cũng ăn bữa hôm lo bữa mai, con đường phía mê mang, dám thu đồ?”
"Sau chỗ , ngươi cũng ý tưởng .”
"Loay hoay nên quên mất, hơn nữa cũng cảm thấy cần thiết."
"Bây giờ cần thiết ?"
“Ta suy nghĩ kỹ lưỡng ." Lục Kiến Vi vi phân tích: “Tiểu nhị bên trong khách điếm chỉ Quan Hà, A Điều và Vân Huệ là thuộc về khách điếm, gì khác vướng bận. Phía Yến Phi Tàng Yến gia, Trương bá và Nhạc Thù Bạch Hạc sơn trang, Lương Thượng Quân còn rõ thế, nếu như thu đồ , khẳng định càng thiên về ba phía .
"Có đạo lý, nhưng vì đột nhiên ngươi thu đồ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-603.html.]
"Vì cảm giác thuộc về và cảm giác vinh dự, còn một ít áp lực cạnh tranh."
"Ý ngươi là ?”
"Dưới mắt tiểu nhị của khách điếm đều là tiểu nhị, bề ngoài tất cả đều lao tâm lao lực vì khách điếm, nhưng vẫn thiếu sự gắn kết bên trong. Điều cũng nguyên nhân của , dù sư môn của quá mức thần bí, bọn họ chạm tới , cảm giác thực tế, nên sinh lòng cảm mến càng sâu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ngươi là thông qua việc thu đồ để kích phát khát vọng nội tâm của bọn họ?"
Có thể xem như đây là một nguyên nhân.” Lục Kiến Vi : " mặt khác, nếu ngày xây dựng quy tắc, hy vọng, bọn họ thể chút do dự thực hiện theo ý nghĩ và kế hoạch của .”
Tiểu Khách cảm khái: "Vi Vi, tâm trạng của ngươi thật sự đổi nhiều.”
"Hoặc là , hoặc là một cách nhất.” Lục Kiến Vi kiên định : "Như thì khi xuyên việt về nhà mới thể nhận tiền thưởng hậu hĩnh hơn, ?”
Tiểu Khách: “...”
Thu hồi câu , kí chủ thật sự đổi một chút nào, vẫn là yêu tiền như .
Tất cả tiểu nhị đều tập hợp trong sảnh đường.
"Chưởng quầy, ngài gọi chúng đến dặn dò gì ?” Tiết Quan Hà hỏi.
Lục Kiến Vi đảo mắt qua đám , A Nại ở ngoài cửa cũng thò đầu .
Nàng thuận miệng dặn dò: "Đi gọi công tử nhà ngươi tới đây cùng chứng.”
"Được!”
A Nại chạy như bay, nhanh đẩy Ôn Trứ Chi đến, mặt là vẻ tò mò.
Tất cả đang chờ Lục chưởng quầy lên tiếng.
"Ta gọi chư vị tới là chuyện quan trọng tuyên bố.” Giọng điệu Lục Kiến Vi hòa hoãn nhưng ném xuống một tảng đá lớn ở trong lòng : “Ta dự định thu đồ .”
Bọn tiểu nhị: “???”
"Thu đồ ?” Tiết Quan Hà thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hưng phấn thấp thỏm: “Chưởng quầy, ngài thu ai đồ ?”