Lục Kiến Vi: "A Nhạc thiên phú , ngươi giúp dạy nhiều một chút.”
Tài nguyên giáo dục chất lượng cao là ngay mắt, sử dụng thì phí.
"Được.” Không hề do dự.
"Ta về phòng .”
Ống tay áo níu .
"Sao ?”
"Bọn họ thủ hộ khách điếm đều phần thưởng."
Lục Kiến Vi bật : "Ngươi phần thưởng gì?”
Vừa hỏi xong, nàng nhận ánh mắt của đối phương lướt qua mặt của nàng, ngừng khóe môi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ý tứ rõ ràng.
Một cái hôn mà thôi, cần gì keo kiệt?
Nàng cúi ...
"Công tử!” Giọng của A Nại bỗng nhiên truyền đến.
Hắn chạy tới gần, phát hiện Lục Kiến Vi cũng đang ở đó, khỏi thu hồi vẻ mặt.
"Có chuyện gì?” Ôn Trứ Chi chuyển qua xe lăn, vẻ mặt lạnh lạnh.
A Nại liếc mắt Lục Kiến Vi.
Ôn Trứ Chi: "Nói.”
"Vâng.” A Nại nhạy cảm cảm giác tâm trạng của vui, tốc độ nhanh: “Giang hồ truyền tin tức, vị võ giả đường tắt qua bên ngoài Vọng Nguyệt Thành, vì tránh mưa trốn một gian khách điếm phát hiện bên trong Cực Địa Kim Tằm, bây giờ ít khách nhân giang hồ đều chạy tới khách điếm , tìm kiếm tung tích của Cực Địa Kim Tằm.”
Lục Kiến Vi: “...”
Bên ngoài Vọng Nguyệt Thành, khách điếm , đó chính là khách điếm nàng sắp khai trương ?
Có xông mà Tiểu Khách có thể ?
Lại còn dùng Cực Địa Kim Tằm để giội nước bẩn?
Nàng xác nhận, chính là đang nhằm nàng.
Khách điếm , uy h.i.ế.p của Võ Vương cấp chín còn tồn tại, bởi vì tin tức Cực Địa Kim Tằm mà thể khách nhân giang hồ chạy tới đây sẽ tàn sát lẫn .
Vô luận là thương vong , thì sự xuất hiện Cực Địa Kim Tằm ở Bát Phương khách điếm đều sẽ thành mục tiêu công kích.
Võ Vương cấp chín thì ? Cũng thể g.i.ế.c sạch tất cả khách nhân giang hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-606.html.]
Lần đầu tiên Võ Vương cấp chín quản chế, thứ hai thế nào? Lần thứ ba thì ?
Không thể ngăn chặn lòng tham của con .
Bọn họ sẽ nhịn nghĩ, là Võ Vương cấp chín dùng Cực Địa Kim Tằm .
Có lẽ giang hồ sẽ lượt xuất hiện tin tức võ giả hút nội lực, mà những chuyện ác ý đều sẽ úp lên đầu Bát Phương khách điếm.
Kết quả khả năng nhất chính là, nàng mở khách điếm nữa, còn bởi vì mưa gió giang hồ mà thể trốn về sư môn.
"Vi Vi.” Ôn Trứ Chi ngẩng đầu: “Bọn họ đang kiêng kị ngươi.”
Lục Kiến Vi bất đắc dĩ than nhẹ: "Ta chỉ là một chưởng quầy khách điếm mà thôi.”
A Nại: “...”
A Nại bếp lò, trong tay đong đưa cây quạt, chống cằm ngừng.
"Cười gì ?” Tiết Quan Hà đập bả vai : “Nhặt tiền ?”
"Nhặt tiền là gì?”
"Vậy thì chuyện gì vui thế? Nói để cho cùng vui.”
A Nại lắc đầu: "Không cho ngươi.”
Vừa công tử gọi nhũ danh Lục chưởng quầy, mật như chắc chắc giống như những gì đoán lúc
Hắn cảm thấy mừng cho công tử.
công tử và Lục chưởng quầy còn công khai, thể tùy ý lung tung .
"Khơi tò mò của lên , ngươi lắm đấy!”
"Là ngươi nhất định hỏi , còn trách ?”
"Chúng là hảo bằng hữu ? Hảo bằng hữu nên chia sẻ niềm vui ?”
"Chẳng lẽ ngươi một chút bí mật nào?”
Nhạc Thù xách một bó củi , lắc đầu thở dài.
Hai ba ngày một ầm ĩ nhỏ, năm ngày một ầm ĩ lớn, cãi thì chứng tỏ xảy chuyện lớn. Hắn quen .
"Tiết ca, A Nại ca, các ngươi gì , Hách Liên cô nương gặp vây công ở ngoài thành Ung Châu, khi trọng thương thì Biện Hành Chu của Võ Lâm Minh cứu .”
"Ngươi ở ?” A Nại nhíu mày hỏi.
Nhạc Thù: "Vừa ngoài mua đồ, những khách nhân giang hồ ở quán .”
"Không đó nàng đang ở Thương Châu ? Sao đột nhiên đến Ung Châu? Ai phái bao vây nàng?” Tiết Quan Hà hỏi.
Nhạc Thù lắc đầu: "Cụ thể như thế nào thì cũng rõ ràng.”