Lục Kiến Vi chỉ phụng mệnh việc nên chỉ cho một giáo huấn khắc sâu là đủ .
Huống hồ, quân cờ cũng thể phát tán tin tức cho nàng mà.
Sau một ngày, ít khách nhân giang hồ tài sản nhỏ, lặng lẽ đưa tới năm trăm nghìn lượng bạc để chuộc vũ khí của về.
Tổng cộng bốn mươi sáu đến tìm kiếm Cực Địa Kim Tằm, phần lớn là cấp sáu, cấp bảy, ngày thường hành tẩu giang hồ tâng bốc quen , vài phần kiêu ngạo và kiêng nể gì cả, ngay cả Bát Phương khách điếm xuất hiện trong lời đồn cũng kính sợ.
Những ít tiền tài, nhưng một bỏ năm trăm nghìn lượng cũng đau lòng.
Trong bốn mươi sáu , chỉ mười móc năm trăm nghìn lượng bạc, ngay lập tức chuộc vũ khí, những còn đều lựa chọn tuyên truyền chuyện Bát Phương khách điếm khai trương.
Bọn họ có thể dám cầu phú quý trong nguy hiểm uy h.i.ế.p của Võ Vương cấp chín thì đương nhiên cũng sẽ quá kiêng kị Võ Lâm Minh.
Mặc kệ như thế nào, lan truyền tin tức là g.i.ế.c phóng hỏa, Võ Lâm Minh chèn ép bọn họ cũng chiếm lý.
Đường đường là Võ Lâm Minh, còn đến mức bởi vì loại chuyện mà tổn thất uy tín.
Hơn nữa, khi phát tán tin tức cũng thể chút ngụy trang mà.
Năm triệu lượng bạc sổ sách của Tiểu Khách.
Tiểu Khách tâm hoa nộ phóng: "Vi Vi, ngươi quá lợi hại!”
Lục Kiến Vi hừ hừ khẽ : "Nghe sai ?”
"Không sai!”
" lúc ngươi còn chất vấn kế hoạch của .”
"Ta là đồ đần, ngươi là đại thông minh, đại thông minh rộng lượng tha thứ cho đồ đần một ?”
Lục Kiến Vi: “... Ngươi đừng nũng, sợ hãi.”
"Trong tiểu thuyết mà ngươi , nam chính nũng với nữ chính, nữ chính sẽ ôm hôn nha.”
Lục Kiến Vi đỡ trán: "Tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực.”
"Ồ.” Màn hình Tiểu Khách nở rộ pháo hoa: “Dù ngươi thông minh hơn , về ngươi sắp xếp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-612.html.]
"Sau sẽ nhiều cơ hội để ngươi kiếm tiền.” Lục Kiến Vi mỉm : “Ngoại trừ thám tử cấp năm , còn ba mươi lăm khách nhân giang hồ cần thanh toán ba trăm nghìn lượng, ngươi tính xem bao nhiêu tiền.”
Tiểu Khách: "Mười triệu năm trăm nghìn! Ta tính xong từ lâu !”
"Yên tâm, về tiền chỉ nhiều chứ ít.”
"Ta đều ngươi.”
Lục Kiến Vi khẽ cong môi: "Đây là ngươi đấy nha.”
Càng gần cuối tháng, hương vị tết càng nồng đậm.
Năm ngoái ở Phong Châu, hai Lục Kiến Vi và Yến Phi Tàng ăn cơm tất niên ở khách điếm, lạnh nhạt tựa như gió lạnh gào thét bên ngoài phòng.
Năm nay ở Giang Châu, tụ họp một nhóm.
Ngoại trừ tiểu nhị, còn Thượng Quan Dao, Tiểu Đào, Viên Quỳnh và \ Bạch Quả, Chủ tớ Ôn gia càng cần .
Thức ăn bày đầy bàn dài, nâng chén cạn ly hoà thuận vui vẻ.
Sau khi cơm nước no nê, tất cả vây quanh bếp lò gác đêm.
Lục Kiến Vi bưng một cái hộp, tủm tỉm : "Đêm trừ tịch, chưởng quầy, chuẩn tiền mừng tuổi cho chư vị, nhiều, chỉ là một chút tâm ý nho nhỏ.”
Trong hộp mười ba cái hồng bao, đang đây đều phần.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên trong mỗi một cái hồng bao đều là mười đồng tiền.
Xác thực nhiều, nhưng đều trân quý nhận lấy.
Lương Thượng Quân mở hồng bao : “A? Sao còn một trang giấy?”
"Đêm nay chư vị trở về phòng, thể lên tờ giấy trắng nguyện vọng và mục tiêu trong năm mới, ngày mai giao cho , chư vị bảo tồn, đợi đêm giao thừa năm kiểm tra xem thực hiện ."
A Nại vui vẻ : "Lục chưởng quầy, cũng phần ?”
"Đương nhiên.”
Sáng sớm hôm , đám ăn xong bữa sáng, giao nộp nguyện vọng năm mới.
Trên cùng trùng hợp là Yến Phi Tàng.
Hắn : Một thanh bảo đao tiện tay, cấp bảy, chư quân bình an thuận lợi.