Kim Phá Tiêu là ông chủ nhỏ của thương hàng, bề ngoài thô kệch thật tinh tế trong thô kệch.
Hắn nhạy cảm nhận thấy điều bất thường, nhưng trong viện nhiều nên gì.
"Kim , lâu gặp."
Kim Phá Tiêu trêu chọc: "Ngươi ở đây quanh năm suốt tháng, Nam Châu ở mấy ngày, đa phần đều ở trong khách điếm, để gặp ngươi?"
"Y thuật của Lục chưởng quầy cao minh." Ôn Trứ Chi trả lời một câu, lảng sang chuyện khác: "Kim bá phụ vẫn khỏe chứ?"
"Hắn mà, khỏe." Kim Phá Tiêu nghi ngờ: "Hắn đến đây, ngươi thấy ?"
Ôn Trứ Chi: "Không mở cửa."
"Không mở cửa, vẫn tiếng mà?"
"Đang nghỉ ngơi."
Vẻ mặt Kim Phá Tiêu bỗng đổi, nắm lấy xe đẩy của Ôn Trứ Chi xoay về phòng, đóng cửa .
"Ngươi thành thật cho , nghiêm trọng hơn ?"
Ôn Trứ Chi: " ."
"Lục chưởng quầy thế nào?"
"Sống c.h.ế.t , ngươi cần quá bận tâm." Ôn Trứ Chi trấn an .
Kim Phá Tiêu nhíu mày: "Gì mà sống c.h.ế.t ? Ngươi cam tâm c.h.ế.t như ? Chuyện kinh doanh quầy hàng lớn thì ? A Nại ?"
"Kim..."
"Đừng gọi , phiền."
Ôn Trứ Chi bật : "Bây giờ cũng tiếc nuối, nếu thật sự đến ngày đó sẽ tự xử lý chuyện hậu sự."
"Chuyện hậu sự gì?" Giọng Lục Kiến Vi ở bên ngoài vọng .
Kim Phá Tiêu vẫn trả lời thấy bạn mở cửa, xe đẩy cọc cạch nhưng nhanh."
"Vi... Lục chưởng quầy đến ."
Lục Kiến Vi nhíu mày: "Kim công tử thể tạm tránh mặt , chút chuyện với Ôn công tử."
"Sao? À." Kim Phá Tiêu Ôn Trứ Chi một chút, Lục Kiến Vi một chút, khô khan : "Ta quấy rầy hai nữa.
Hắn bước khỏi phòng, vẫn quên đóng cửa cho hai .
A Nại và Tiết Quan Hà ở hậu viện cãi , Kim Phá Tiêu vốn hỏi thăm thể gì khác hơn đành dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-641.html.]
Hắn lên trời một lát, bỗng vỗ đầu một cái.
Nghĩ gì ? Sao thể ?
"Nhạc tiểu ." Hắn tóm Nhạc Thù đang quét sân hỏi: "Lục chưởng quầy nhà ngươi và Ôn Huynh chỗ nào đúng ?"
Nhạc Thù mù mờ hỏi: "Không đúng gì cơ?"
"Hai họ ở riêng trong phòng, còn đóng cửa, kỳ lạ ?"
"Chưởng quầy thường châm cứu cho Ôn công tử, gì kỳ lạ."
"À, là ." Kim Phá Tiêu gượng hai tiếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Xem là thực sự nghĩ nhiều .
Trong trạm dịch, Lục Kiến Vi bảo Tiểu Khách cách âm trong phòng, bên ngoài thể họ chuyện với .
Không đề phòng các trưởng lão bên ngoài, mà là phòng những kẻ ẩn trong bóng tối.
"Chuyện hậu sự là ý gì?" Lục Kiến Vi dời ghế đối diện với Ôn Trứ Chi.
Ôn Trứ Chi: "Hắn ngươi thể giải độc cho , hùa theo ."
"Ban nãy ngươi gọi là Lục chưởng quầy?"
"Chỉ là mặt ngoài thôi." Vẻ mặt Ôn Trứ Chi nghiêm túc: "Vi Vi, nàng để ý ngoài, nhưng nàng trở thành đề tài bàn tán của khác."
Lục Kiến Vi: "Ta thật sự để ý khác nghĩ như thế nào, nhưng để ý nghĩ như thế nào."
"Ta nghĩ như thế nào?"
"Chàng thấy lúc nào công khai thì ?"
"..."
"Không trả lời ?"
"Không ." Ánh mắt Ôn Trứ Chi chăm chú: "Vi Vi, ngay lập tức mở cửa phòng với Kim Phá Tiêu, với tiểu nhị trong khách điếm, thậm chí là tất cả trong khách điếm rằng và nàng hẹn ước bạc đầu."
Lục Kiến Vi: "Chàng băn khoăn điều gì?"
"Vẫn đang âm thầm quan sát nàng trong bóng tối, chuyện giải quyết xong, trở thành gánh nặng của nàng."
"Chàng lo là bắt uy h.i.ế.p ?" Lục Kiến Vi hỏi: "Chàng sẽ để uy h.i.ế.p ?"
"Không. quan hệ giữa và nàng sẽ nàng khó xử."
Đuôi mắt Lục Kiến Vi cong cong: "Chàng nghĩ chu đáo, nhưng mà..."
" mà thế nào?"
"Bùi chỉ huy sứ là gánh nặng, khó tránh tự xem nhẹ ."