“Ta và ngươi nghiên cứu việc nấu ăn cùng , nắm rõ khẩu vị của Lục chưởng quầy như lòng bàn tay, nên ngươi đừng lo lắng.” A Nại hất cằm lên: “Huống chi, cũng , sẽ chăm sóc cho công tử và phu...”
“A Nại.” Ôn Trứ Chi cắt ngang : “Ăn cơm.”
“Vâng.”
Ăn cơm tối xong, Lục Kiến Vi tựa đầu bên hiên để nghỉ ngơi.
Cơn gió tháng tư thoảng hương xuân, nhưng vẫn mang theo lạnh mà mùa đông để .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mọi thứ hôm nay như bình thường, bọn họ vẫn tay.” Nàng nắm lấy tay bên cạnh, đặt lòng bàn tay để mân mê: “Chẳng qua tên Hứa Thừa khá thú vị.”
Bởi vì lý do sức khỏe nên tay của Ôn Trứ Chi vẫn luôn lạnh lẽo, xương bàn tay dài, tỉ lệ các đốt ngón tay , lòng bàn tay vài vết chai mỏng ở ngón tay nhưng chẳng ảnh hưởng đến xúc cảm và vẻ của nó.
“Ừm, Hứa Thừa là phép thử.” Ôn Trứ Chi rũ mắt, ánh mắt dừng lâu hai bàn tay đang nắm chặt, khóe môi chứa ý .
Chỉ chốc lát , tay trở nên ấm áp.
Lục Kiến Vi đổi sang tay khác.
Đôi mắt nàng mang nét nhạt, lên bầu trời cao vút mênh mông.
“Hôm nay là thử, ngày mai thì ?”
Nàng đang chờ xem, kẻ đang trốn trong chỗ tối định sử dụng những thủ đoạn như thế nào.
Liệu là một Võ vương cấp tám?
Tiểu Vụ của nàng sắp chờ nổi nữa .
Hôm là đến trận so tài của võ giả cấp năm.
Lương Thượng Quân đại diện cho Bát Phương khách điếm, rút thăm nhóm thứ sáu, đối thủ của là một thanh niên hình cường tráng, tay cầm búa lớn, sư môn là Hắc Phong Bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-658.html.]
Là thần trộm nhất giang hồ, công phu chạy trốn và né đòn của Lương Thượng Quân vượt xa các võ kỹ còn .
Nếu chạy giữ mạng thì bình thường chắc chắn thúc ngựa đuổi kịp, dù là ở lôi đài.
Sau một nén nhang, thanh niên cầm búa chạm ngay cả một góc áo của , giận tím mặt tím mày, búa lớn liên tục đập mạnh lên sàn lôi đài.
Sàn lôi đài chế tạo từ một loại đá tầm thường mà thôi, chịu nổi việc búa lớn nện tới nện lui hoài như .
Để tránh việc sàn đấu hỏng, Lục Kiến Vi sử dụng đạo cụ của khách điếm, triệt tiêu những cú đánh của đại chuỳ .
Sau khi đập mấy cái, thanh niên mới cảm thấy gì đó đúng.
Lôi đài từ cái gì , mà cứng như thế?
Cao thủ đều thể , đang âm thầm tiêu trừ lực đánh mà búa lớn tạo , lặng yên một tiếng động, nhẹ nhàng bâng quơ, mà chẳng thấy chút bóng dáng.
Trong góc thính phòng, Mai Tư Hiền dừng bút nhắm mắt , mi tâm cau, mấy nhịp thở thì mở mắt, trong mắt hiện lên một chút hoang mang.
Tiểu Khách luôn chú ý tình huống của , truyền phát hình ảnh màn hình.
“Làm tệ.” Lục Kiến Vi khen trong lòng: “Đạo cụ của ngươi cũng thể mang hù đấy nhỉ.”
Tiểu Khách kiêu ngạo : “Đó là đương nhiên.”
Trọng tài Trang Văn Khanh mở miệng: “Trong lúc tỷ thí, thi đấu tiêu cực sẽ phán là bên thua cuộc.”
Lương Thượng Quân: “…”
Mặc kệ nó, vì phần của thuật dịch dung, !
Hắn lấy một món vũ khí hình trụ dài bằng ngón trỏ, lớn cỡ ngón cái từ trong lòng , ấn xuống cơ quan đáy, vật đột nhiên biến hóa, phần đầu mọc một thanh dài tầm một cánh tay, tầng tầng lớp lớp, càng về đỉnh càng nhỏ.
Trường côn, đúc thành từ nhiều cơ quan tinh v, đoạn lồng đoạn , nhờ cơ quan níu giữ , biến hóa vô cùng linh hoạt.
Được tạo từ thép tinh luyện, cực kỳ rắn chắc, nhưng nhờ cơ quan nên mũi côn mềm dẻo tựa lưỡi rắn, thể tùy ý đổi phương hướng.
“Một thứ vũ khí thật kỳ lạ.” Lục Kiến Vi với Tiểu Khách: “Trước đoán xuất của tầm thường, quả nhiên lầm mà.”