A Nại giật hồn, bước từng bước chân phù phiếm, xuống mép giường, ngây ngốc bưng bát lên.
Độc của công tử giải ? Thật sự giải ?!
Hắn múc một thìa canh thuốc, đưa tới bên môi Bùi Tri, đó cứ dừng ở đó, chút tự giác đút thuốc nào cả.
Bùi Tri bật , nâng tay lên : "Để tự uống."
"Không , để đút." A Nại tìm cái hồn bay mất.
"A Nại."
"Vậy cẩn thận."
Bùi Tri nhận lấy chén thuốc, trực tiếp dốc ngược bát lên uống sạch.
"A Nại, ngươi thu dọn ."
Trong lòng A Nại công tử chuyện riêng với Lục chưởng quầy, dám tiếp tục quấy rầy, bưng chén thuốc ngoài luôn, khi ngoài vẫn là nhịn , hỏi một câu: "Lục chưởng quầy, độc của công tử, thật sự giải ?"
"Giải ." Lục Kiến Vi đáp: "Ngươi thể yên tâm ."
A Nại: "..."
Hắn tin tức não nhũn cả , cứng ngắc bước khỏi phòng, còn quên đóng cửa phòng , đến khi trở phòng bếp mới hưng phấn hét lớn một tiếng.
"Lục chưởng quầy! Ngươi chính là thần tiên..."
"Gào thét cái gì ?" Tiết Quan Hà phòng bếp: "Từ tít ngoài cũng thấy ngươi gào."
A Nại buông chén thuốc xuống, tiến lên ôm chặt lấy , nhảy cẫng lên vì sung sướng, ấn mới yên tĩnh.
"Đi , buồn nôn quá. " Tiết Quan Hà đẩy : "Rốt cuộc ?"
A Nại kìm sự phấn khích, đẩy cũng khó chịu, đôi mắt sáng rực, khoé miệng toe toét thể nào khép .
"Lục chưởng quầy giải độc cho công tử, công tử chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, thật sự vui mừng, Lục chưởng quầy quá lợi hại, ngài chính là thần tiên hạ phàm đúng !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-686.html.]
Tiết Quan Hà thích khác khen chưởng quầy nhất, khỏi mặt mày hớn hở.
"Chưởng quầy đương nhiên là lợi hại nhất ... đợi , ngươi cái gì?"
"Độc của công tử giải !" A Nại hét lớn, tất cả tiểu nhị trong chủ viện đều thấy.
Bọn họ bỏ hết việc trong tay, chạy tới phòng bếp A Nại ba hoa chích choè khen chưởng quầy.
Trong phòng.
Lục Kiến Vi cạnh bàn uống , : "Chàng hỏi cứu như thế nào ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nàng cứu như thế nào?" Bùi Tri ý hiện lên từ đáy mắt.
Lục Kiến Vi tay chống cằm : "Lúc ở Cổ Thần Giáo, A Lặc Hồng tặng một quyển sách cổ, bên trong ghi chép về âm dương cổ, thể giải hết những loại độc trong thiên hạ, nên liền thử một ."
Bùi Tri kinh ngạc, chợt tán thưởng: "Vi Vi thiên phú trác tuyệt."
"Trước đừng vội khen ." Lục Kiến Vi tính sổ với : "Bồi dưỡng một con âm dương cổ thể giải độc, cần ngừng cho nó ăn dược liệu và độc vật quý hiếm, còn một tháng liên tục ngừng ăn Cố Bạch Đầu, còn tạm thời nhắc tới, Cố Bạch Đầu giá trị như thế nào, hẳn là ."
"Tiền của cho nàng dùng." Bùi Tri chút do dự, ngược nhíu mi: "Nghe nuôi nấng cổ trùng cần m.á.u của chủ nhân, nàng..."
Lục Kiến Vi: "Vài giọt m.á.u thôi, hết."
"Sự yêu thương của Vi Vi, Bùi Tri nên trả như thế nào."
"Ta dưỡng cổ trùng cũng bởi vì ." Lục Kiến Vi thẳng thắn : "Người màn dùng cổ trùng quấy phá, thế gian thứ thể áp chế những con cổ hoàng còn , chỉ cổ hoàng của âm dương cổ, luyện chế âm dương cổ, cũng là vì ngăn địch."
Bùi Tri chăm chú nàng một lúc, bỗng nhiên cong mắt, khuôn mặt tuấn tú phong nhã trở nên sinh động lạ thường.
"Dù nàng luyện chế âm dương cổ vì cái gì, chỉ cần trong lòng nàng từng ý giải độc cho là đủ . A Nại câu sai."
"Nói cái gì?"
"Nàng là thần tiên ông trời phái xuống."
Lục Kiến Vi: "..."
Nàng nhướng mày, nghịch tách trong tay, : "Bùi Chỉ huy sứ, dính chiêu lời ngon tiếng ngọt ."