Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 743

Cập nhật lúc: 2024-10-10 14:42:40
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đỉnh Khí Phong vẫn còn chỗ ở, chỉ là trải qua nhiều năm từng quản lý, nên mạng nhện dày đặc, tro bụi đầy trời.

"Chưởng quầy, ngươi chịu khó mấy ngày.” Hách Liên Tuyết hổ, chủ động vén tay áo lên, tìm một cái thùng gỗ cũ kỹ từ trong góc: "Ta xung quanh tìm xem nguồn nước .”

Lục Kiến Vi: "Ta cùng ngươi.”

Thuận tiện quan sát cách bố trí của đỉnh núi..

Tiểu Khách bản đồ hướng dẫn, thể dễ dàng tìm thấy nguồn nước gần đỉnh Khí Phong, cũng thể nắm bắt bóng .

Vân Mộng Hạ Vũ

chỉ giới hạn bề mặt với ít chướng ngại vật.

Lục Kiến Vi thản nhiên dẫn Hách Liên Tuyết về phía nguồn nước, ánh mặt trời buổi trưa chiếu rừng rậm rạp, yên tĩnh mà yên bình.

Tiểu Vụ trong Lưu Ly Châu còn xao động nữa, ngược sinh chút đắc ý và kiêu ngạo.

Nó chỉ thể hiện cảm xúc phong phú như khi nó gặp đồng loại.

Trên đỉnh Khí Phong cất giấu cổ hoàng.

Vừa Tiểu Vụ xao động, cũng là bởi vì cảm ứng cổ hoàng, trải qua một phen dò xét, phát hiện đối phương là đối thủ của , nên hề thấp thỏm bất an nữa.

Thật thú vị.

Trên một tòa Khí Phong ở, cất giấu Cổ Hoàng.

Lục Kiến Vi hỏi: "Nơi đây phong cảnh tú lệ, tầm rộng mở, vì trở thành đỉnh núi bỏ hoang?”

"Không , từ khi nhận thức thì nơi , cũng ai cho nguyên nhân. Khi còn bé tới chơi nhưng bà tử cho phép.” Hách Liên Tuyết kìm lộ một chút ý : “Từ khi quen Lục chưởng quầy đến nay, dám nhiều chuyện dám .”

Lục Kiến Vi bật : "Cho nên ngươi dẫn chúng tới đây, là để xả giận cho khi còn bé ?”

"Có một chút tâm tư như , nhưng mà đúng là nơi ai, thích hợp cho chúng đặt chân.” Hách Liên Tuyết đột nhiên nhón chân lên, vui mừng : “Hình như thấy tiếng nước, ở ngay phía thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-743.html.]

Cách đó xa một khe núi, dòng suối trong vắt chảy từ trong khe, dồn tại chỗ trũng thành một cái hồ nhỏ, thể thấy đá nhỏ ở đáy hồ.

Lục Kiến Vi liếc mắt trong những ngọn núi u ám, đó thu hồi tầm mắt.

Nàng luôn cảm thấy gì đó quái lạ.

Theo lý thuyết, nàng là Võ Vương cấp chín, hẳn là có thể cảm ứng thanh âm hoặc mùi trong khe núi, nhưng nàng cảm giác như ngũ giác che đậy, giống như thứ gì đó cản trở nàng dò xét.

Nàng chỉ thể mượn cảm ứng của Tiểu Vụ gần đó Cổ Hoàng, nhưng cụ thể ở nơi nào, ngay cả Tiểu Vụ cũng chút choáng váng đầu óc.

Kỳ lạ, nó cổ hoàng trong cổ hoàng ?

Dường như Tiểu Vụ nàng đang oán thầm, hung hăng động đậy cái cánh.

Cổ hoàng trong cổ hoàng cũng cái gì cũng , dù cũng để nó học hỏi kinh nghiệm chứ!

Xách nước trở chỗ ở, ngờ dáng vẻ nơi đổi đáng kể.

Mạng nhện lít nha lít nhít biến mất còn tăm tích, cái bàn ngả nghiêng cũng sắp xếp gọn gàng, nhưng bụi bặm tích tụ lâu ngày vẫn khó thể quét sạch.

Bùi Tri cầm trong tay cây chổi còn nguyên vẹn, nghiêm túc dọn dẹp cành khô lá vụn trong viện, cũng phát hiện phía đuôi tóc dính mấy sợi tơ nhện.

Nghe động tĩnh các nàng trở về, ngẩng đầu lên, chăm chú về phía Lục Kiến Vi.

"Ta phát hiện một rau dại ở phía nhà, nơi cũng phòng bếp, thể đốt lửa nấu ăn cơm.”

"Ai ?”

Thời điểm Lục Kiến Vi xuyên qua mới cơm mấy ngày, về Tiết Quan Hà ở khách điếm, nàng giải thoát khỏi phòng bếp.

Đã hơn một năm nàng chạm nồi và bếp.

Từ xa xỉ đến tiết kiệm khó khăn, nàng cũng mặt dính đầy nhọ bếp nữa.

Bùi Tri khỏi lên: "Ta .”

Loading...