Nhạc Thù chạy đến cửa phòng Lục Kiến Vi hỏi: “Chưởng quầy, Ôn công tử thói quen uống thượng đẳng, hỏi trong tiệm cung cấp ?”
“Ngươi hỏi xem khách gì.” Lục Kiến Vi trả lời.
Nhạc Thù liền chạy xuống lầu .
Giường chung vốn dĩ đủ cho mười , phòng rộng rãi thoáng mát, chẳng qua vật dụng trong phòng chút thô sơ.
A Nại bày các loại khí cụ tinh mỹ từ nhà mang tới, gian phòng bỗng chốc rực rỡ hẳn lên, lư đồng mạ vàng bốc lên huân hương, mùi thơm tinh tế dịu nhạt, cực kỳ dễ ngửi.
Nhạc Thù ngoài cửa lặng lẽ ngửi ngửi.
“Ôn công tử, chưởng quầy sai tới hỏi ngươi quen uống gì?”
“Quen uống?” A Nại nhíu mày mở cửa, vui : “Chỉ cần các ngươi mang tới nhất trong tiệm là , chẳng lẽ chốn thâm sơn cùng cốc thật sự thượng đẳng cho công tử chọn lựa?”
Nhạc Thù tức giận, thượng đẳng là ngươi, hiện tại khinh thường khách điếm cũng là ngươi, cái gì ngươi cũng .
“Làm ngươi trong tiệm ?”
Chưởng quầy đến bảo kiếm võ kỹ đều thể tiện tay lấy , lá tính là gì?
A Nại hừ nhẹ: “Công tử thích uống Bạch Trù Hương Bình, ngươi một lạng bao nhiêu tiền ? Ngươi khó kiếm thế nào ?”
Nhạc Thù quả thực .
Hắn tuy xuất từ Bạch Hạc sơn trang, gia nghiệp cũng coi như giàu , nhưng thể bì với các đỉnh cấp phú thương, trải đời cũng nhiều.
“Không chỉ là Bạch Trù Hương Bình thôi , ngươi cứ chờ xem.”
Hắn vội xoay chạy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-81.html.]
A Nại nắm chặt cửa chằm chằm bóng lưng Nhạc Thù tiến thính đường, xoay hỏi: “Công tử, khách điếm thật sự ngon đỉnh cấp ?”
Ôn Trứ Chi “ừm” một tiếng: “Dù cũng hỏi thử, cũng bình thường, thì là kinh hỉ ngoài ý .”
“Cũng đúng.” A Nại nhanh nhẹn sắp xếp quần áo: “Công tử, chỗ hoang vắng xa xôi như , để ngài chịu khổ .”
Ôn Trứ Chi hoãn thanh : “Không .”
“Hy vọng chuyến sẽ vô ích.” A Nại lẩm bẩm một tràng dài cho đến khi cửa phòng gõ vang.
Nhạc Thù ngoài cửa, tay cầm bình sứ trắng, ngẩng cằm : “Chưởng quầy Bạch Trù Hương Bình một bình một trăm bạc.”
“Chỉ chừng e rằng một cân còn tới? Một trăm bạc, ngươi ăn cướp ?” A Nại tin, liếc mắt tiếp: “Trà cũng dễ tìm, ngươi lấy hàng giả bịp chứ?”
Nhạc Thù cả giận: “Không tin ngươi tự xem thử.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“A Nại, tại cãi với tiểu nhị?” Kim Phá Tiêu từ phòng cách vách : “Ta dường như nhắc Bạch Trù Hương Bình, lầm chứ??”
A Nại hai tay ôm ngực: “Công tử nhà uống quen khác, vốn tưởng rằng nơi hoang vắng ủy khuất công tử một thời gian, ai ngời tiểu nhị lấy một bình là Bạch Trù Hương Bình.”
“Ngang ngược vô lý, rõ ràng là ngươi ghét bỏ mang lên , thượng đẳng nên lấy tới, ngươi hoài nghi là hàng giả, ngươi thật quá đáng!”
“Tiểu , ngươi đừng nóng.” Kim Phá Tiêu trở thành điều giải: “Không trách A Nại hoài nghi, dọc đường vì cho công tử nhà thoải mái mà ngại chạy đông chạy tây, tất bật lo liệu, mấy còn lừa gạt. A Nại, ngươi cũng thật là, Lục chưởng quầy là sẽ bán hàng giả ? Ngươi nên thu liễm tính cách bản .”
Nói xong hướng trong cửa kêu lớn: “Ôn , hài tử nhà ngươi cãi với khác , ngươi cũng quản quản.”
Ôn Trứ Chi đẩy xe lăn ngoài, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
“Tính chính là , nhiều nhưng cũng đổi , đặt tên là “Nại" chính là hy vọng trọng hơn một chút.”
“Ha ha ha, thể thấy tên cách mấy cũng vô dụng, A Nại vẫn ồn ào như .” Kim Phá Tiêu chỉ bình sứ trắng: “Có thật ngửi liền .”
Ôn Trứ Chi nâng tay : “Tiểu , A Nại tính tình nóng nảy, tạ tội cùng ngươi. Bình thể cho xem ?”
Nhạc Thù đưa qua, hổ thẹn : “Ta cũng chút xúc động. Ngươi xem .”