Ôn Trứ Chi nhận bình , chất cảm mềm mại tinh tế giống vật tầm thường. Ôn Trứ Chi hé nắp bình ngửi nhẹ, mùi thơm thanh thoát ập mũi, tinh thần cũng trở nên sảng khoái.
Ôn Trứ Chi khép nắp, trong mắt mỉm : “ thật là Bạch Trù Hương Bình, chất thượng thừa, một bình trăm lượng là chiếm tiện nghi.”
Nhạc Thù liếc mắt A Nại.
“A Nại, ngươi trách oan tiểu thì nên gì?” Ôn Trứ Chi hỏi.
Hắn ôn hòa hữu lễ, chuyện nhanh chậm, còn giảng đạo lý, Nhạc Thù thiện cảm với .
“Hiểu lầm thôi mà, đáng ngại.”
A Nại ngoan ngoãn bồi tội: “Là trách lầm ngươi, là đúng, tạ với ngươi. Đây là một trăm lượng tiền , xin nhận lấy.”
Hắn đưa cho Nhạc Thù một trăm lượng.
Nhạc Thù thu tiền, hỏa khí ban đầu cũng bay mất.
“Ôn công tử, Kim công tử, việc.”
Nhạc Thù chạy tới quầy ghi sổ, trùng hợp Trương bá cũng mặt, hỏi bận bịu gì liền kể chuyện .
Trương bá suy nghĩ một lúc liền xoay lên lầu ba.
“Chưởng quầy, việc bẩm báo.”
“Tiến .”
Lục Kiến Vi trong lòng đang hối hận ngừng. Vừa nàng Ôn gia chủ mới bán rẻ, lá quý báu nhường bán cao hơn cũng thành vấn đề.
Là nàng suy nghĩ tới.
“Tìm chuyện gì?” Lục Kiến Vi uể oải hỏi.
Trương bá thấp giọng : “Chưởng quầy, khách nhân mới tới hôm nay dù tham gia sự kiện tập kích, nhưng chỉ sợ mục đích cũng đơn giản.”
Trong khách điếm Lục Kiến Vi là chúa tể, khác chuyện thoát lỗ tai nàng, nhưng chỉ cần nàng thì ai thể nàng .
Lục Kiến Vi trả lời: “Thời điểm tới khách điếm bao phòng một tháng nhất định là vì bảo vật. Đương nhiên bọn họ hành sự sòng phẳng, lén lút, các ngươi cứ tiếp đãi như khách nhân bình thường là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-82.html.]
“Chưởng quầy, chỉ sợ bọn họ còn tìm kiếm thế lực lưng khách điếm……”
Lục Kiến Vi để tâm: “Chẳng qua chỉ là một bình .”
Nàng mua từ hệ thống thương hành, chỉ dựa một bình liền tra “thế lực lưng" nàng, đó là chuyện thể nào.
Trương bá thả lỏng tâm tình: “Chưởng quầy tâm tư kín đáo, là suy nghĩ nhiều.”
Lục Kiến Vi nhận nổi lời khen bèn lảng sang truyện khác: “Ngươi vị Ôn công tử ?”
“Nghe qua, nhưng rõ.”
“Nói thử xem.”
Trương bá cung kính : “Nghe còn nhỏ trúng kỳ độc, gia đình vẫn luôn tìm y hỏi dược nhưng tiến triển, cho đến mấy năm phụ qua đời, kế thừa gia nghiệp to lớn thể ngoài bôn ba hành tẩu. Hắn trọng nghĩa khinh tài, khẳng khái hào phóng, tuy vì trúng độc bất tiện nhưng nhân duyên vô cùng , cùng Kim thiếu đông và Yến đại hiệp xưng gọi .”
“Võ công như thế nào?”
“Nghe độc tố xông kinh mạch, nội lực nhiều năm hề tiến triển, cho nên chỉ cần nơi nào linh dược thể giải kỳ độc, liền tự tìm, cũng tiêu tán bao nhiêu gia tài.”
“Tìm dược?” Lục Kiến Vi nhướng mày: “Chẳng lẽ trong bảo vật linh dược mới bôn ba mà đến?”
Trương bá: “Hẳn là như thế.”
Lục Kiến Vi cảm thấy chỗ đúng: “Liệu trùng hợp quá ?”
“Trùng hợp chỗ nào?”
“Nếu lời đồn thật sự do hai Lữ Tào truyền , bọn họ chỉ cần tàng bảo đồ là , hà tất thêm mắm dặm muối?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương bá nhíu mày suy nghĩ: “Người trong võ lâm một cầu võ công, nhị cầu bảo tàng, tam cầu cứu mệnh linh dược, lẽ bọn họ cho rằng như thể hấp dẫn thêm nhiều .”
Lục Kiến Vi trầm ngâm: “Cũng khả năng.”
“Chưởng pháp ngươi luyện đến ?”
Trương bá lộ ý : “Thuộc hạ tìm hiểu tới thức thứ ba, Hoành Ba Chưởng quả nhiên vô cùng cao thâm.”
Nếu vài chục năm kinh nghiệm luyện chưởng pháp, hiểu cực kỳ thâm sâu thì cũng sẽ học nhanh như .
Lục Kiến Vi : “Vậy thì . Không còn việc gì ngươi xuống lầu .”
Trương bá cáo lui rời .