"Lục chưởng quầy mới là quá khiêm tốn.” Cửu Nghi phe phẩy quạt lông: “Tuổi còn trẻ là Võ Vương cấp chín, đây là thành tựu mà bao nhiêu võ giả cả một đời đều đạt , ngươi trẻ tuổi như , chắc hẳn hi vọng trùng kích cảnh giới tông sư.”
"Mượn cát ngôn của cư sĩ.” Lục Kiến Vi nhiều lời, đưa tay lấy Quyển Sương đao, nhưng Từ Tam Tác né tránh.
"Đừng đụng bảo bối của !”
Lục Kiến Vi: “...”
Cả một đời Từ đại sư trầm mê thuật rèn đúc, cho tới bây giờ đều là bên ngoài thèm nhỏ dãi đối với vũ khí tạo , từng si mê đối đao kiếm của nào khác?
Trong lúc cuồng si, thốt câu .
Đến khi ý thức , lời thể thu hồi.
Hắn sững sờ nhìn Lục Kiến Vi, khuôn mặt lập tức đỏ lựng, sang Cửu Nghi đang tấm tắc lấy kỳ lạ.
"Không ngờ, ngờ nha, Từ đại sư cũng sẽ một ngày đỏ mặt, chuyến hôm nay thật sự đáng . A Chi, A Diệp, lấy rượu ngon mà chúng mang đến, nhất định uống một phen để kỷ niệm kỳ quan .
Hai hầu nhỏ lấy một vò rượu từ trong hành lý, còn một bộ đụng cụ uống rượu lịch sự tao nhã, đặt bàn đá trong viện.
Từ Tam Tác trừng mắt một cái: "Ngươi bớt chế nhạo ! Ngươi là đồ mọt sách thối hàng, ngươi thanh đao bao nhiêu bảo bối ?”
"Đừng quên, vẫn là nhận Lục chưởng quầy, mới khiến ngươi thể kiến thức thần binh , ngươi cũng đừng cảm kích như chứ.” Cửu Nghi dùng quạt lông ngăn chặn bàn tay xé giấy niêm phong vò rượu của : “Người cảm kích, xứng uống rượu hoa đào của .”
"Có !”
Quạt lông dịch chuyển khỏi vò rượu, giấy dán tháo , mở nắp, một mùi rượu tinh khiết ngọt ngào đập mặt.
Từ Tam Tác hít sâu một , trong tay còn cầm Quyển Sương đao, một cái tay khác nâng chén nốc ừng ực, cảm khái muôn vàn lời : "Bảo đao, rượu ngon, quả thật là thứ tiểu lão nhân bình sinh yêu nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-821.html.]
"Từ đại sư, xin hỏi thể trả đao cho ?” Lục Kiến Vi đưa tay .
Từ Tam Tác vội vàng buông ly rượu xuống, ôm đao buông tay: "Lục tiểu hữu, ngươi để cho sờ sờ thêm chút nữa, sẽ mời ngươi uống rượu thích nhất!”
"Ta thích uống rượu.” Lục Kiến Vi dùng thuật Phật Vân Thủ, nhẹ nhàng dò xét, cầm Quyển Sương đao về.
Thân đao vỏ, hào quang thu liễm.
Từ Tam Tác như cha nương chết, ngơ ngác băng ghế đá, chòm râu dài vểnh lên, cái gì đó nhưng mở miệng.
"Được , bảo đao, còn rượu ngon ?” Cửu Nghi rót đầy một chén: “Đừng thương tâm.”
Từ Tam Tác chăm chú Quyển Sương đao, khổ sở : "Ai, tuổi trẻ bây giờ, hề tôn kính già gì cả.”
"Ai, lão tiền bối bây giờ, hề yêu trẻ gì cả.” Lục Kiến Vi học giọng điệu của , lắc đầu thở dài: “Bùi Tri, là chúng rời khỏi nơi , dù cũng nghỉ ngơi .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tất nhiên là Bùi Tri sẽ diễn kịch theo nàng: "Được.”
Hai cầm hành lý lên định dắt ngựa .
"Ai nha!” Từ Tam Tác gấp đến độ đập thẳng đùi : “Ta biết các ngươi cái gì, nhưng thể đồng ý với các ngươi !”
Cửu Nghi hiếu kì: "Bọn họ cái gì?”
Hai hầu nhỏ cũng thò đầu .
"Ngươi hai ? Đầm lầy Thất Bộ! Chỗ là nơi có thể ? Ta cho bọn họ tình huống là vì cho bọn họ, hiểu cho một phen khổ tâm của tiểu lão nhân cơ chứ?”
Một hầu nhỏ nhịn mở miệng: "Lục chưởng quầy, tuyệt đối nên , chỗ nguy hiểm, nhiều đều mất mạng ở nơi đó .”
" , tiểu nhân ngài là Võ Vương cấp chín, thế nhưng đầm lầy Thất Bộ dễ dàng xông như .” Một hầu nhỏ khác cũng lo lắng .