Tiểu hài hít hít cái mũi, đầu về phía đường trong lòng bàn tay Lục Kiến Vi.
Oa, thơm quá, thật xinh !
"Các ngươi ăn đường ?” Lục Kiến Vi mỉm hỏi.
Bọn nhỏ gật đầu nhanh vô cùng.
"Vậy thì trả lời cho tỷ tỷ mấy vấn đề ?”
"Không, ! Cha nương , thể tùy tiện chuyện với xa lạ.” Một hài tử lớn tuổi hơn gian nan từ chối.
Hắn là đại ca trong nhóm hài tử, lời những đứa nhỏ khác dám phản bác, nhưng tròng mắt vẫn dính cục đường.
"Vậy thì quá đáng tiếc.” Lục Kiến Vi khẽ thở dài một tiếng, đó chọn một viên đường vị táo màu xanh nhạt bỏ miệng, còn quên chia cho Bùi Tri, Từ Tam Tác và Cửu Nghi.
"Ta thích ăn ngọt.” Ngoài miệng Từ Tam Tác ghét bỏ, nhưng tay thành thật, lập tức tiếp nhận thả vào trong miệng, nhấm nháp mấycái, bỗng dưng trừng to mắt: “Ăn quá ngon, đây là món đường ngon nhất mà tiểu lão nhân từng ăn, ai nha, mấy tiểu oa nhi các ngươi thật đúng là lộc ăn.”
Rốt cục bọn nhỏ nín nước mắt nữa, lộp bộp lộp bộp rơi xuống.
"Người lớn bắt nạt tiểu hài tử thì bản lĩnh gì!” Đứa nhỏ cầm đầu tức giận kêu một tiếng, miệng vểnh lên, thổi tiếng huýt sáo cao vút to rõ.
Những đứa trẻ còn đồng thời mở miệng: "Cha ơi! Nương ơi! Đến đánh !”
Tiếng huýt sáo truyền , ở góc đường xuất hiện một cái cuốc, cuốc đặt ngang vai hán tử.
Bước chân của vững vàng, như tầm thường, ẩn chứa một loại nhịp điệu kỳ dị nào đó, nhưng cảm ứng đan điền kinh mạch, chút nội lực nào.
Lục Kiến Vi tu luyện Công Pháp Vô Danh, trực giác cực chuẩn.
Lúc nàng thấy mấy tiểu hài tử, phát hiện bọn nhỏ nội lực, chỉ là công phu thu liễm thở cao thâm che lấp, võ giả tầm thường nhận .
Mà nam nhân mang cuốc mắt cũng dùng công phu che dấu tu vi, thoạt chỉ là một nam nhân trồng trọt gì đặc biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-827.html.]
thực tế, là một vị Võ Vương cấp bảy.
Sau khi nam nhân xuất hiện, lục tục mấy nam nữ khiêng cuốc, mang theo giỏ trúc hiện , ai là mang võ nghệ, nhưng đều thu liễm nội lực, bước chân khác gì dân chúng bình thường.
Một thôn ẩn thế, bên trong đều là võ giả am hiểu che giấu thở và nội lực, thật sự là hiếm lạ.
Chẳng lẽ thôn Bạch Vân chính là tông môn ẩn thế trong truyền thuyết?
"Từ đại sư?” Nam nhân vác cuốc kêu một tiếng, kinh ngạc vui mừng: “Ngài trở về ? Sao cùng Hổ Tử?”
Từ Tam Tác buông Hổ Tử xuống, Hổ Tử nhanh như chớp chạy về, chui trong đống trưởng bối, kéo ống quần lớn, lặng lẽ nhô cái đầu nhỏ .
Vân Mộng Hạ Vũ
Đứa nhỏ Từ Tam Tác, chỉ chăm chú Lục Kiến Vi.
Thật sự nếm thử viên đường thơm xinh nha.
Những hài tử khác cũng đều trốn đến lưng lớn, lộ đôi mắt to đầy vẻ tò mò.
Bốn Lục Kiến Vi xuống ngựa.
"Dịch tiểu , trong thôn còn rượu ?” Từ Tam Tác ha hả : “Rượu các ngươi ủ là ngon nhất, tiểu lão nhân uống một ngụm nhất , chẳng đến đòi uống rượu ?”
Dịch Bách Kha gật gật đầu: "Rượu đương nhiên là , nhưng mà ba vị là?”
"Đều là bằng hữu của tiểu lão nhân, một đến xem náo nhiệt, còn hai trẻ tuổi là bởi vì chán sống mới đến đây.”
"Tại hạ Lục Kiến Vi, gặp qua chư vị.”
"Tại hạ Bùi Tri, hạnh ngộ.”
Hai đều tướng mạo tầm thường, khí độ bất phàm, khiến gặp sinh lòng hảo cảm.
trong thôn Bạch Vân thèm chịu nể mặt mũi.
"Từ đại sư, trong thôn thích ngoài tiến , ngài tính là ngoài, thể tùy tiện uống rượu, thế nhưng bọn thể .” Dịch Bách Kha quả quyết mở miệng.