“Tất cả đều !” Nhạc Thù hai mắt cực sáng: “ mà Tuyết tỷ tỷ còn trở về, Lương đại ca rời mấy ngày trở về, còn Ứng đại hiệp, tìm thấy việc ở khách điếm cho nên Trương bá sắp xếp cho cuốc đất.”
Những tiểu nhị còn trong chủ viện tiếng động, tất cả đều chạy chào đón Lục Kiến Vi.
Vân Huệ vội vã đây, kim chỉ trong tay đều quên buông xuống.
“Chưởng quầy, đều đang chờ ngài trở về. Ngài đường vất vả, pha ấm .”
“Chưởng quầy, tới dắt ngựa.” Tiết Quan Hà vui mừng tiếp nhận dây cương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ý mặt Lục Kiến Vi giảm, : “Mấy vị đều là khách quý, A Nhạc, đẫn bọn họ tới tiểu viện nghỉ ngơi.”
Nhạc Thù về phía đám Từ Tam Tác.
Ở tiểu viện, thu tiền a?
Lục Kiến Vi rõ với bọn họ đường , đám Từ Tam Tác tiểu viện đắt nhưng bọn căn bản thiếu tiền.
Bọn họ vốn là định ở đây trụ một thời gian, chỉ là tiền thuê một tháng mà thôi cũng .
“Công tử!” A Nại chạy như bay từ luyện võ trường mà đến.
Bùi Tri mặt mày mỉm : “Cao lên, võ công cũng tiến bộ.”
Một thời gian gặp, A Nại từ cấp bốn đột phá tới cấp năm.
Nghe xong lời Lục Kiến Vi mới nhớ tới điều tra võ công của bọn tiểu nhị, phát hiện mỗi đều tiến bộ, trong lòng an ủi.
Nàng thính đường, khi uống mấy ngụm nóng, dặn dò Trương bá: “Thông báo cho các thế lực võ lâm khắp nơi, mời bọn họ đến Phong Châu bàn bạc về chuyện thành lập ‘hiệp hội hỗ trợ giang hồ’.”
Trương bá nhận lệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-854.html.]
“Từ từ, thêm một câu với Thượng Quan Hoài, mang theo A Dao tới.”
Sau khi thiệp mời gửi , các thế lực khắp nơi sôi nổi hưởng ứng.
Sau khi Lục Kiến Vi trở khách điếm thì rảnh rỗi, mỗi ngày luyện công thì là nghiên cứu y thuật và cổ thuật.
Bùi Tri ở khách điếm nghỉ ngơi mấy ngày, đó lưu luyến mà trở về Kinh Thành, định giao chức chỉ huy sứ của Huyền Kính Tư, Nam Châu xử lý công việc ăn.
Dưới danh nghĩa của và Lục Kiến Vi thêm ít điền trang và cửa hàng, cần thêm càng nhiều nhân lực xử lý, thể trở về một chuyến.
Lần từ biệt , ước chừng vài tháng.
Trong lòng Lục Kiến Vi quá nhiều cảm xúc, chỉ là khách điếm đột nhiên thiếu tiếng cãi vã của Tiết Quan Hà và A Nại, còn chút quen.
Nàng dựa trong sân phơi nắng, trong tay là ngon do Vân Huệ pha, mùi bay đầy sân, an nhàn mà yên tĩnh cùng với sắc thu đang chớm nở.
Lương Thượng Quân xách thùng nước trèo tường mà thấy Lục Kiến Vi trong viện, bước chân dừng trung thiếu chút nữa ngã xuống.
“Chưởng quầy, công phu liễm tức của ngài là càng thêm tiến bộ, cũng trong sân .”
Thật công phu liễm tức mà là nội lực của Lục Kiến Vi đặt tới cấp chín trung kỳ, thêm hiệu quả của bản công pháp dẫn tới bây giờ nàng thành một “ ẩn hình”.
Người khác ở ngoài sân, căn bản cảm nhận thở của nàng.
Lục Kiến Vi khép hờ hai mắt, lười biếng : “Ngươi học cách cửa ?”
“Vào cửa thì còn gọi ‘trộm’?” Lương Thượng Quân một bộ lý lẽ: “Huống chi, chăm sóc khách như thì hiệu quả càng cao.”
“Việc của ngươi là dọn dẹp chuồng ngựa, khi nào thành chăm sóc khách?” Yến Phi Tàng cầm đao bước , Ứng Vô Miên cũng theo bên cạnh.
Sau khi Ứng Vô Miên thua trận, thua hết tất cả tài sản, từng để cho Yến Phi Tàng sai khiến cho nên khi dùng Cố Bạch Đầu cứu , lập tức trở khách điếm một tiểu nhị bình thường gì lạ.
Khách điếm thật sự việc gì để , Yến Phi Tàng phụ trách chẻ củi để khác nhúng tay, cũng may Trương bá cách, ngoài ruộng mọc ít cỏ, cần cuốc đất.
Ứng Vô Miên lập tức xung phong nhận việc, xách theo cái cuốc cuốc đất.