Vốn tưởng rằng một tử xuất từ Võ Lâm Minh thì sẽ là loại việc nặng , ai chỉ mà còn thành thạo.
Đán tiểu nhị đến tấm tắc bảo lạ hỏi vì cuốc đất, Ứng Vô Miên ngậm miệng đáp chỉ cúi đầu việc.
Mọi cũng hỏi nữa.
“Họ Yến, ngươi học với bọn họ cả ngày chèn ép .” Lương Thượng Quân rầm rì: “Chưởng quầy, ngài phân xử cho .”
Lục Kiến Vi: “Việc vặt chớ quấy rầy.”
“…”
Lương Thượng Quân thể tìm công bằng đành xách theo thùng nước hậu viện.
“Chưởng quầy, Dương nhờ hỏi ngài một câu, khi nào thể lấy đao mà đặt chế lúc .”
Đại hội ở khách điếm lúc , trong thi đấu cùng cấp thì thứ nhất thể đạt danh ngạch vũ khí đặc chế.
Dương Ngật là võ giả đầu tổ cấp bảy, đao của gãy khi đối chiến với Yến Phi Tàng, cần gấp một thanh đao mới.
Trừ , võ giả đầu tổ cấp bốn cũng đặt chế một món vũ khí.
Võ giả đầu tổ cấp năm là Hách Liên Tuyết, cấp sáu là Yến Phi Tàng, hai đều sử dụng danh ngạch.
Vũ khí đặt chế là do một tay Tiểu Khách xử lý, nhưng tiền kiếm chia một nửa cho Lục Kiến Vi.
“Năm ngày .” Lục Kiến Vi thuận miệng lên tiếng, về phía Ứng Vô Miên: “Ứng Võ Vương ở khách điếm quen ?”
Ứng Vô Miên khom thở dài: “Lục chưởng quầy vãn bối tổn thọ, gọi tên của là . Khách điếm , ở quen .”
Lục Kiến Vi: “Ừ, ngươi việc của ngươi .”
Một lát , Từ Tam Tác và Mai Cửu Nghi cùng lảo đảo lắc lư mà tới.
Không ai đặc biệt tiếp đãi, hai tự giác tự dọn ghế dựa xuống.
“Lục chưởng quầy, rượu mà ngươi cho hôm qua uống hết .” Từ Tam Tác nghiêng bầu rượu hồ lô, tỏ vẻ hồ một giọt cũng còn: “Có thể cho thêm mấy vò nữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-855.html.]
Lục Kiến Vi: “Làm rượu ngon dễ.”
“Ngươi chắc chắn đang gạt , cố ý trêu chọc .”
“Ngươi thể uống.” Lục Kiến Vi cũng khách sáo với .
Từ Tam Tác trợn tròn đôi mắt: “Chưởng quầy như quá keo kiệt, thu tiền thuê cao như ngay cả một chút rượu cũng tiếc, uổng công còn định…”
Nói còn dứt lời, cố ý ngậm miệng .
Lục Kiến Vi liếc một cái, nhịn hỏi: “Định gì?”
“Khách điếm của ngươi, luyện võ trường, cũng y lư, một chút dáng vẻ của môn phái chỉ là còn thiếu một thứ.”
“Chăm chú lắng .”
Từ Tam Tác ngẩng cằm lên: “Tuy tay nghề của tiểu lão nhân bằng chú tạo sư của sư môn ngươi, nhưng dạy dỗ mấy tử vẫn là dư dả, chú tạo sư thiên phú thể chôn vùi.”
“Có thiên phú?” Lục Kiến Vi vốn là kế hoạch thuê Từ Tam Tác, nhưng lời của từ mà đến.
Từ Tam Tác run run râu dê, nhíu mày : “Trong tiệm của ngươi một tiểu nhị, thiên phú đúc cũng tệ lắm, nhưng chỉ thể một tiểu nhị quét rác, khỏi quá phung phí của trời.”
Lục Kiến Vi:???
Khách điếm còn thiên tài che giấu như ?
Nàng gọi Trương bá tới : “Từ đại sư khách sạn một tiểu nhị quét rác hiểu rõ về đúc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vẻ mặt của Trương bá ngây ngốc, hỏi: “Từ đại sư tiểu nhị tên gì?”
“Diêu Quân.”
Trương bá nghĩ tới: “Là tiểu nhị lúc mới thuê, cả nhà từng nhận ơn từ chưởng quầy, cho nên từ Thương Châu Phong Châu, tiểu nhị cho khách điếm.”
“Hắn một thê tử, còn một đứa con ?” Lục Kiến Vi hỏi.
Trương bá ngạc nhiên: “Thì thật sự liên quan tới ngài.”
Xét thấy danh tiếng của Lục chưởng quầy, nhiều đến nhận lời mời, đều bọn họ từng quan hệ sâu xa với Lục chưởng quầy, bao gồm giới hạn trong ơn cứu mạng, duyên phận với cửa hàng vân vân.