“Lục chưởng quầy.” Ôn Trứ Chi hoãn thanh : “Ngươi hẳn cũng Nhàn Vân sơn trang, Hắc Phong Bảo, Thiên Lí Lâu sẽ chịu dừng tay, tin tức Thiên Lý Lâu linh thông, nếu tàng bảo đồ bọn họ sẽ xuất thủ.”
“Cho nên?” Lục Kiến Vi nhướng mày.
Ôn Trứ Chi: “Cho nên, khách điếm vì bảo hộ Nhạc Thù sẽ trở thành nơi tranh đoạt của thế lực các phương, quý điếm đó triển lộ thực lực, bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ thể lựa chọn xuống hòa giải.”
Lục Kiến Vi lắc đầu: “Nói thật, ngay cả A Nhạc cùng Trương bá đều tàng bảo đồ ở , chuyến các ngươi khả năng tay trắng về.”
“Chúng tự dựa sức .” Ánh mắt Kim Phá Tiêu bất chợt nghiêm nghị: “Chỉ cần Lục chưởng quầy chịu cung cấp cho chúng chỗ nghỉ an .”
Ôn Trứ Chi : “Quy củ khách điếm cho phép ẩu đả, Lục chưởng quầy cũng thích tinh phong huyết vũ. Nếu việc phát sinh bên ngoài khách điếm chỉ sợ sớm xảy một hồi huyết chiến.”
Lục Kiến Vi suy nghĩ một lúc mới : “Được, các ngươi tự tìm tàng bảo đồ, trừ phi võ giả cấp sáu trở lên tay bằng các ngươi cần lo lắng tánh mạng, chỉ là giá thuê phòng sẽ rẻ như hiện tại.”
A Nại một bên lắng : “……”
Hiện tại cũng rẻ ?!
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cấp sáu.” Kim Phá Tiêu ha ha: “Lục chưởng quầy quả nhiên sảng khoái, cấp sáu đủ .”
Ôn Trứ Chi : “Lục chưởng quầy giá .”
Lục Kiến Vi vui vẻ : “Thế thì xem các ngươi định giá tánh mạng bản bao nhiêu.”
Kim Phá Tiêu: “……”
Ôn Trứ Chi hổ là phú hào.
“Một một vạn lượng, một tháng.”
Tiêu cục lợi hại nhất giang hồ cũng dám thu cái giá .
Lục Kiến Vi vui sướng đắc ý.
Phú hào xe lăn thật sự tồi, bằng hữu nàng nhất định kết giao, những khác thể mặc kệ, nhưng tuyệt đối thể quản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-86.html.]
Nàng cuối cùng cũng hiểu vì nhân duyên như .
“Thành giao.”
Kim Phá Tiêu vội : “Đợi Ôn ! Phần của cũng thể để ngươi trả, nếu chúng tìm tàng bảo đồ, ngươi lẽ còn mua thuốc từ tay kẻ khác.”
A Nại cũng : “Công tử, cần bảo hộ, cấp bốn cần lãng phí tiền cho .”
Giọng Ôn Trứ Chi nhẹ nhàng nhưng cho khác cơ hội từ chối.
“Kim đường nhiều bảo hộ , nay vì mạo hiểm, thể màng sống c.h.ế.t Kim . A Nại, lời.”
“Ôn , tới cũng là vì thử thời vận, nếu thật sự lấy tàng bảo đồ, cũng phát tài đúng chứ?” Kim Phá Tiêu cảm thán nhưng lay chuyển Ôn Trứ Chi.
A Nại hai chữ “ lời” chặn miệng.
Giá trị ngân phiếu lớn nhất ở Khải triều là một ngàn lượng, ba ba vạn lượng, tổng cộng 30 tờ bỏ hộp gỗ giao bộ cho Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi đầu tiên cầm nhiều tiền như , chỉ cảm thấy hộp tiền trong tay nặng, từ tận nội tâm tuôn một cổ cảm giác thành tựu.
Cảm giác kiếm tiền lớn đúng là quá sướng!
Có càng nhiều như phú hào xe lăn thì càng !
Nàng mang theo hộp gỗ trở phòng, ba vạn lượng phí bảo hộ tất cả đều nhập tài khoản khách điếm.
Bảo hộ khách nhân an cần dùng đạo cụ phòng ngự, cho nên khối tài sản thuộc về doanh thu khách điếm.
“Tiểu Khách, ngươi đạo cụ phòng ngự là động, sẽ chủ động bảo hộ khách nhân đúng chứ?”
“Không sai, điều ngươi thể chủ động mở đạo cụ phòng ngự, tiến hành lựa chọn đối tương khách nhân cần bảo hộ, giá trị phòng ngự rớt sẽ khấu trừ từ tài khoản khách điếm.”
Lục Kiến Vi thoải mái : “Được, chỉ định khách điếm bảo hộ ba Ôn Trứ Chi, Kim Phá Tiêu, A Nại.”
Tiểu Khách: “Cài đặt tất.”
“Thượng sứ, Lục chưởng quầy phòng Ôn Trứ Chi cầm một hộp gỗ , bọn họ bí mật mưu đồ gì đó ?”