“Cụ thể cái gì thì .” Thím Thúy Liên lắc đầu: “ thường xuyên xe cảnh sát thành phố, đôi khi cô chủ Lục cũng sẽ cùng."
Xe cảnh sát?!
Lê Lê khỏi bổ não, chẳng lẽ bên trong một homestay nho nhỏ ngọa hổ tàng long?
Cô chủ Lục và Bùi đều là đại lão võ nghệ đầy đang ẩn thế?
Oa, thú vị quá mất!
Cô dạo trong thị trấn một lúc, nhưng thật sự kiềm chế lòng hiếu kỳ bèn trở về Bát Phương khách điếm, quan sát gần một chút.
còn tới tiểu viện thấy ngoài viện một chiếc xe đậu ở đó.
Có vài xuống xe, phong thái oai vệ thẳng trong homestay, thấy Lục Kiến Vi pha trong sân thì trong nháy mắt thu khí thế.
Người dẫn đầu hỏi: “Cô chủ Lục rảnh ?"
“Quy tắc cũ." Lục Kiến Vi thong thả .
"Được, Tiểu Lưu, gọi mấy món ăn, buổi trưa chúng ăn ở đây." Người dẫn đầu dặn dò một câu, chuyển hướng sang Lục Kiến Vi: "Vụ án chút khó giải quyết, chúng chỉ mời Bùi tay, mà còn cần sự trợ giúp của cô.”
Lục Kiến Vi: “Được thôi."
Lê Lê chỉ cảm thấy trong nháy mắt cái gì đó đánh trúng nội tâm của , chị gái xinh đúng thật là mê !
Nghe lời thoại mà xem, khí thế , cô chủ Lục đúng là đại lão đang mai danh ẩn tích mà.
“Cô Lê, việc gì ?"
Lục Kiến nghiêng đầu , ánh mặt trời chiếu lên nàng, cả loá mắt khiến nên lời.
“Không , việc gì!" Lê Lê cuống quít chạy lên lầu hai, ôm lấy lồng n.g.ự.c đang đập loạn thình thịch.
Nhân viên phục vụ quan tâm hỏi: "Cô Lê, cô chứ?"
“Không việc gì." Lê Lê lắc đầu, nhưng giữ nhân viên hỏi: “Mấy đến tìm cô chủ Lục của là ai ?"
Nhân viên phục vụ : "Bọn họ là cảnh sát của cục cảnh sát thành phố, đến tìm cô chủ Lục chuyện. ”
"Cảnh sát?"
" , Bùi là họa sĩ phác họa chân dung của cục cảnh sát thành phố."
“Cô chủ Lục thì ?"
“Cô chủ nhiều lắm, một hai câu kể hết , chỉ cô chủ là cố vấn đặc biệt." Trong mắt phục vụ tràn đầy sùng bái.
Trong lòng Lê Lê giống như mèo cào, hỏi: “Quy tắc cũ là ý gì?"
Nhân viên phục vụ: "Là cô chủ giúp thì chi tiêu trong cửa hàng.”
“Tại ?"
“Không , đây là quy tắc do cô chủ đặt ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-876.html.]
"Phải tiêu bao nhiêu mới thể nhận giúp đỡ?"
“Tiêu bao nhiêu quan trọng." Nhân viên phục vụ khoát tay: “Cô Lê, khách tới , tiếp khách ."
Lê Lê tại chỗ tiêu hóa vài giây, trở về phòng với tâm trạng kính sợ, lúc mới hiểu câu "an " của thím Thúy Liên là ý gì.
Đêm đó, cô ngửi thấy mùi tinh dầu thanh đạm ngưng thần, lâu tiến mộng .
Vừa tỉnh , cả thần thanh khí sảng.
Cô lâu ngủ ngon giấc như .
Lê Lê mở cửa sổ cổ kính, gió ngoài phòng nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, hương vị độc đáo của buổi sáng mang theo hương hoa nhàn nhạt lùa mặt, bầu trời xanh thẳm, xa xa là núi non trùng điệp, phác họa một bức tranh thủy mặc khiến trong lòng sảng khoái.
Cô sai , cô nên nghi ngờ bình luận mạng, tinh dầu của Bát Phương khách điếm thật sự quá thần thánh!
Homestay thần tiên như , cho khen ngợi đúng là trời đất tha!
Lê Lê mang tâm trạng vui vẻ rửa mặt, xong xuôi cô mặc một chiếc váy xinh xuống lầu ăn sáng.
Bàn ăn gần cửa sổ, từ cửa sổ thể thấy cửa của homestay.
Cánh cửa đột nhiên mở từ bên ngoài, hai sóng vai , một xinh , một tuấn tú, xứng đôi vô cùng.
Là cô chủ Lục và Bùi , hai ngoài một đêm mới trở về.
Tay Bùi khoác lên vai cô chủ Lục, nghiêng đầu lắng cô chủ Lục chuyện, khi nàng xong, khỏi lộ nụ dịu dàng, tựa hồ đang gật đầu “”.
Cô chủ Lục mỉm , đầu hôn lên mặt một cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lê Lê theo bản năng che mắt , phi lễ chớ !
một giây , lặng lẽ mở ngón tay , từ trong kẽ ngón tay len lén về phía hai .
Trong lòng kích động đến mức thét chói tai.
Bùi cũng chỉ hôn lên môi cô chủ Lục, đó nắm tay nàng trở đại sảnh.
Lê Lê thấy hai sắp lên lầu, lấy dũng khí từ thốt lên: “Cô chủ Lục xong việc ? ”
Lục Kiến Vi sửng sốt, chợt trả lời: "Làm xong . Cô ở homestay quen ?”
Mặt Lê Lê chợt nóng lên, đúng là bất lịch sự, dám hỏi chuyện riêng của đại lão!
“Quen ạ! Tinh dầu trong homestay hiệu quả, tối hôm qua ngủ ngon."
Lục Kiến khẽ gật đầu: "Nếu hài lòng thì nhớ đánh giá cho nhé.”
“Đương nhiên !"
Lê Lê theo bóng lưng hai sóng vai lên lầu, trong lòng kích động cách nào bình tĩnh .
Đại lão hi vọng cô đánh giá , đáng yêu quá mất!
Hu hu, ai thể từ chối như cô chủ Lục chứ?
Dù thì cô thể!