Kỳ thực khi bọn chúng tay, Tiểu Khách sớm tra hành tung.
Lục Kiến Vi cho rằng bọn chúng sẽ lựa chọn khách điếm hòa giải, ngờ trực tiếp sát chiêu.
Vì ?
chỉ cần suy nghĩ một lúc nàng liền hiểu.
Chính là vì khách điếm tên tuổi đủ vang dội, gây uy thế, khó thể cao thủ nổi danh giang hồ lâu cúi đầu.
Võ sư thể luyện tới cấp sáu, thiên phú và may mắn một thứ cũng thể thiếu, kẻ thiên phú thì kiêu ngạo, kẻ may mắn thì phần lớn mang tâm lý thích đánh cược.
Trước khi tay bọn chúng chắc chắn điều tra tỉ mỉ về Bát Phương khách điếm, một tòa khách điếm đột nhiên xuất hiện, trong một đêm đánh bại hơn hai trăm , qua quả thực dọa .
đối với cao thủ cấp sáu và tông phái cường đại mà , chừng đó vẫn thể khiến bọn lui bước.
Người chiến lực mạnh nhất khách điếm chỉ Yến Phi Tàng, cấp bậc Lục Kiến Vi rõ, nhưng nàng tuổi còn nhỏ, khả năng tu vi đỉnh giai là gần như thể.
Như , trong khách điếm vẫn còn che giấu một vị cao thủ.
Cao thủ cấp sáu lẽ cách nào thi triển chiêu thức tính công kích mạnh mẽ như thế, nhưng hai cao thủ cấp sáu dùng kỳ môn độn giáp cũng nhất định .
Bọn cũng nghĩ tới khả năng là cao thủ cấp bảy và cấp tám, nhưng võ giả cấp sáu tại giang hồ đều danh họ, tên nào cũng là thế lực tọa trấn đại danh đỉnh đỉnh, tông môn chống lưng.
Có thể trở thành võ giả cấp bảy cấp tám, giang hồ thể nào tên tuổi.
Bọn còn đặc biệt ngóng một phen, cùng mới đúc kết luận cao thủ nào chạy tới mở khách điếm.
Do đó, khách điếm căn bản tồn tại nhân vật đáng sợ cấp Võ Vương, chẳng qua là sử dụng thuật pháp quỷ dị cố lộng huyền hư mà thôi.
Hai ngoài cửa vẫn ngừng công kích.
Trong mắt bọn , phế vật lắm tiền Ôn Trứ Chi g.i.ế.c cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-90.html.]
Thế nhưng tất cả công kích khi chạm Ôn Trứ Chi đều như trâu đất xuống biển, một lực lượng cường đại hơn hóa giải.
Mọi trong khách điếm: “.....”
Tuy rằng sớm khách điếm thần bí khó lường, nhưng khi chính mắt thấy thủ pháp quỷ dị , bọn vẫn khiếp sợ thôi.
Lục Kiến Vi hề thương tổn, trong mắt bọn , nàng phong thái ung dung bình tĩnh khác gì đại cao thủ.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đa tạ Lục chưởng quầy.” Ôn Trứ Chi thần sắc thản nhiên, cứ như gặp công kích .
Lục Kiến Vi: Tên nhãi đủ điên!
Nếu nàng là một kẻ lừa đảo giữ chữ tín, cho bọn họ sự bảo hộ từ khách điếm thì tên sớm mất mạng.
Người ăn lớn quả nhiên đều đơn giản.
Lục Kiến Vi tiêu sái xua tay: “Ngươi giao một vạn lượng phí bảo hộ, đương nhiên bảo vệ ngươi chu .”
Ba Huyền Kính Sứ: Một vạn lượng!!!
Đệ nhất phú hào Giang Nam tay quả nhiên hào phóng, điều tiền tiêu đáng, thủ đoạn của Bát Phương khách điếm đúng là kinh hãi.
Hai tên ngoài cửa thấy công kích kết quả, một tên gằn giọng quát to: “Hắc Phong Bảo Hắc Hậu đến lĩnh giáo, tại thấy cao thủ nghênh chiến?”
Kim Phá Tiêu : “Hóa là Hắc Hậu. Hắn là trưởng tử của bảo chủ Hắc Phong Bảo, hơn ba mươi tuổi tu vi đạt cấp sáu, sở trường dùng phác đao.”
“Tên còn chẳng lẽ là song sinh Hắc Trọng?” Trương bá suy đoán: “Hai bọn kết hợp thực lực cường đại, một tên dùng đao, một tên dùng chùy.”
Lục Kiến Vi gật đầu.
Đối phó bọn dùng sức thôi là đủ, chỉ thể linh hoạt ứng phó.
“Chẳng lẽ khách điếm , cả đám đều là rùa rụt cổ?”
“Ha ha ha ha, chắc là , bằng để một nữ nhân chưởng quầy.”
Hai kẻ xướng ca buông lời thóa mạ.