Sau khi sơn trang diệt, hai sống nương tựa lẫn , trong mắt Nhạc Thù, Trương bá là duy nhất, vốn cái gì cũng nên nguyện ý cho đối phương, nhưng lúc khó thể mở miệng.
Trương bá quan tâm : “A Thù, chuyện gì cứ việc , chúng cùng nghĩ cách.”
“Trương bá.” Nhạc Thù rốt cuộc nhịn , rũ mắt dám Trương bá: “Ta luyện kiếm, luyện như thế nào cũng thành.”
Trương bá nhẹ nhàng : “Vậy ngươi gì? Làm thợ mộc? A Thù, Lục chưởng quầy thiện tâm nguyện ý thu lưu chúng , nguyện ý vì chúng che chở, chẳng lẽ ngươi học thành võ nghệ, vì khách điếm gánh vác một phần sức lực?”
“……”
“Đương nhiên Lục chưởng quầy cũng sẽ vì mà đuổi chúng , chúng cũng thể tiểu nhị khách điếm bình thường, nhưng bên Lục chưởng quầy ngày càng xuất hiện nhiều , bọn họ đều sẽ nỗ lực trở thành nàng tín nhiệm, đến lúc đó ngươi cam tâm?”
Nếu Trương bá là Nhạc Thù cân nhất, thì Lục Kiến Vi chính là tôn sùng nhất.
Nhạc Thù thoáng tưởng tượng trong nội tâm dâng lên cảm giác bất an cùng mất mát mãnh liệt.
Hắn thấy chưởng quầy lộ nét mặt thất vọng, cũng cam lòng chỉ thể tiểu nhị khách điếm bình thường.
Nhớ tới lời kiến nghị của Lục Kiến Vi, Nhạc Thù bất giác thông hiểu.
Chưởng quầy hoá là ý !
Nhạc Thù đột nhiên ngẩng đầu, cao hứng kể cho Trương bá bộ nguyên do sự việc, đó tổng kết : “Ta rõ ý chưởng quầy, nàng sớm Ôn công tử thông thạo kỳ môn chi thuật, nàng đưa lựa chọn.”
“Lựa chọn gì?” Trương bá hỏi .
Hai mắt Nhạc Thù sáng tỏ: “Chọn tàng bảo đồ mắt còn , chọn kỳ môn chi thuật gần ngay mắt.”
Trương bá vui mừng : “Ngươi chọn như thế nào?”
“Ta nghĩ kỹ .” Nhạc Thù kiên định : “Cha khi còn sống cưỡng chế ép luyện kiếm, thể học thuật mộc, nhưng trong thư phòng một quyển Tương Tác Tập Chú cũ kỹ, lén lút xem nhưng cha một phát hiện, việc hợp lẽ thường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-98.html.]
Trương bá thoáng .
“Quyển sách nhất định tầm thường.” Nhạc Thù : “ cho dù tầm thường thì nó cũng mang đến cho sơn trang tai hoạ diệt môn, giải bí mật của nó, cho nên càng thể bảo vệ nó.”
“Cho nên?”
Nhạc Thù nắm chặt hai tay: “Ta lựa chọn con đường mà hướng tới.”
Giường chung phòng cho khách.
A Nại mang một bát canh dưỡng sinh phòng, mở nắp, mùi hương thanh đạm tràn ngập khắp phòng, áp chế mùi huân hương nhàn nhạt.
“Công tử, lúc trưa chỉ ăn một miếng rau xanh, thả chút sợi mì trong canh, ăn thử xem.”
“Ừm.” Ôn Trứ Chi buông sách nhận lấy đũa ngọc, nếm thử một ngụm đó khẽ: “Trù nghệ tiến bộ.”
A Nại vui vẻ : “Công tử thích là .”
“Chiếu Bích Thảo là mua từ Lục chưởng quầy ?”
“ , mua sáu chỉ tốn hết ba trăm lượng lận đó, Lục chưởng quầy đúng là ăn.”
Ôn Trứ Chi bật : “Có trong lòng ngươi nhiều nghi hoặc?”
“Chuyện gì cũng gạt công tử.” A Nại khó hiểu hỏi: “Cho dù là Bạch Trù Hương Bình Chiếu Bích Thảo, tại Lục chưởng quầy đều thể dễ dàng lấy ?”
Ôn Trứ Chi thong thả ăn canh.
“Yến lúc đột nhiên tới cửa lĩnh giáo, Lục chưởng quầy dễ dàng tìm sơ hở; Lữ Hồ Điệp sử dụng độc trùng nay thuận lợi, Lục chưởng quầy đột nhiên phát hiện; Lục chưởng quầy dùng dược áp chế nội lực, giang hồ ai thể giải. Chứng tỏ cái gì?”
“Chứng tỏ…” A Nại nhíu mày suy tư, đó bừng tỉnh hô to: “Chứng tỏ Lục chưởng quầy võ công sâu lường , đồng thời tinh thông dược lý.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Năng lực bất phàm như thế nhất định thể kiếm nhiều tiền, còn thể kết giao với quyền cao chức trọng, tiền thế, mua lá thượng hạng?