Tần Tĩnh Trì ngẩng đầu  nàng một cái,  tiếp tục động tác đang , nhẹ nhàng đặt đôi chân trắng nõn của nàng  chậu nước ấm ngâm,  đó  lau chân cho tiểu Đoàn Đoàn. Giang Oản Oản   bận rộn, trong ánh mắt ngập tràn hỉ duyệt.
Tần Tĩnh Trì thấy nàng mỉm , liền tò mò khẽ véo má nàng: "Nàng  điều gì ?"
Giang Oản Oản  nụ  rạng rỡ của , ngẩn ngơ một lát, mới lúng túng cất lời: "Chàng... Chàng... Không đúng,   mới dùng tay lau chân cho tiểu Đoàn Đoàn,    véo mặt  thế!"
Tần Tĩnh Trì  khẽ, véo má nàng thêm  nữa: "Nhi tử của chúng  cả ngày chỉ  một chỗ, nào bẩn nào hôi."
"Cẩn thận ngày mai  sẽ  với nhi tử, rằng nàng chê con dơ bẩn."
Giang Oản Oản trừng mắt  , thấy  cúi  xuống, nàng liền bĩu môi, khẽ véo tai  mà dọa rằng: "Chàng dám! Huống hồ tiểu Đoàn Đoàn sẽ chẳng tin , nó yêu quý mẫu  đây nhất mà."
Chợt nghĩ  điều gì, nàng  tiếp lời: "Lần , tiểu tử  giấu khô thịt bò mang  chia cho  ăn, mà  chẳng chia cho  một miếng nào!"
Tần Tĩnh Trì  lời nàng , giả bộ giận dỗi đáp: "Nàng  nhắc,  còn chẳng nhớ. Thằng nhóc  càng ngày càng chẳng coi   gì, thức ngon vật lạ chỉ  chia cho nàng, mà  chẳng nhớ đến ."
Giang Oản Oản nở nụ  đắc ý: "Đó là lẽ đương nhiên. Thức ngon của nó đều là do  , dĩ nhiên  lấy lòng  cho , như  mới  thể trường tồn bền vững chứ."
Tuy Tần Tĩnh Trì chẳng hiểu "phát triển bền vững" là gì, nhưng cũng lờ mờ đoán  ý nghĩa, chỉ đành bất lực khẽ .
Hai  đang chuyện trò, nào  tiếng xì xào của họ  đánh thức tiểu Đoàn Đoàn đang say giấc  giường.
Tiểu Đoàn Đoàn  dậy  giường một cách mơ màng, khẽ gãi cái ổ bụng trắng nõn, ngơ ngác  phụ mẫu.
Mãi một hồi lâu , tiểu tử mới khẽ ngáp một cái, cất giọng mềm mại gọi: "Phụ ! Mẫu !"
Nghe tiếng Đoàn Đoàn, hai  đồng loạt  đầu ,   đôi mắt to tròn còn ngơ ngác của đứa nhỏ.
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mỉm   , nàng bất lực vỗ nhẹ  vai phu quân: "Chàng xem,   nhi tử tỉnh giấc !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-203.html.]
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ thầm nghĩ, rõ ràng tiếng thê tử  còn lớn hơn, nhưng  cũng  cãi . Hắn cúi đầu, nắm lấy chân nàng lau khô,  ôm nàng đặt xuống bên cạnh Đoàn Đoàn.
"Nàng hãy an vị bên Đoàn Đoàn ,   tắm rửa  sẽ  ."
Đoàn Đoàn thấy mẫu  lên giường, liền chân tay bò sà  lòng nàng, mềm mại nũng nịu gọi: "Nương!"
Giang Oản Oản kê gối  lưng, tựa  đầu giường, vén chăn cho tiểu tử trong lòng,  mới khẽ mở miệng hỏi: "Sao ?"
Đoàn Đoàn lắc đầu, mỉm  đáp: "Đoàn Đoàn chỉ  gọi nương thôi."
Giang Oản Oản dịu dàng khẽ , bàn tay yêu thương xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của tiểu tử, quyến luyến  nỡ buông.
Bàn tay bé nhỏ của Đoàn Đoàn áp  tay nàng, nụ  càng thêm rạng rỡ.
Khắp  Tần Tĩnh Trì vẫn còn vương  nước,  bước tới, vắt chiếc khăn bông lớn lên đầu đứa nhỏ, cất giọng: "Con ngoan, giúp phụ  lau tóc ."
Đoàn Đoàn nhất thời chìm  bóng tối, vội vàng kéo chiếc khăn xuống, bĩu môi trừng mắt liếc  một cái,  đó  ngoan ngoãn ôm khăn nhích đến bên cạnh phụ .
Giang Oản Oản vươn tay  nhận lấy khăn từ lòng Đoàn Đoàn: "Hay là để  lau cho ."
"Không cần, Đoàn Đoàn cứ lau sơ qua là . Ta xoa bóp thắt lưng cho nàng."
Nói đoạn, Tần Tĩnh Trì ôm nàng lên để nàng  sấp  giường, xoa nhẹ đôi bàn tay  bắt đầu xoa bóp thắt lưng cho nàng.
Tần Tĩnh Trì  xoa  phân tâm  Đoàn Đoàn  cạnh , vội vàng nhấc chiếc chăn bông dày sụ bên giường, ôm tiểu tử  lòng, quấn một vòng quanh   đặt   lưng, để đứa nhỏ tiếp tục lau tóc cho .
Đoàn Đoàn kéo chiếc chăn dày  , nhíu mày : "Cha ơi, tay Đoàn Đoàn  duỗi thẳng  nữa !"
Mèo Dịch Truyện
Tần Tĩnh Trì vuốt mái tóc mềm mại của tiểu tử một chút, đáp: "Không , sinh bệnh thì   đây? Con cứ lau sơ phần đuôi tóc cho ráo nước là , lát nữa  xong cho nương con, cha  tự  lau."