Tiểu tử  tủm tỉm, giơ cao đĩa bánh táo đỏ  tay,  đưa đến bên miệng ông, : "Đoàn Đoàn lấy giúp ngoại tổ phụ mà! Ngoại tổ phụ mau nếm thử ."
Giang Hiền Vũ ngẩn ngơ  tiểu tử ngoan ngoãn trong lòng .
Trong lòng ông  khỏi dâng lên nỗi hối hận,  đến giờ  mới chịu đến thăm tiểu tử  chứ? Chắc hẳn thuở  thằng bé cũng ngoan ngoãn đáng yêu tựa như lúc .
Trong lòng ông trỗi dậy nỗi chua xót, cúi đầu cắn một miếng bánh táo đỏ Đoàn Đoàn đưa đến,  xoa đầu thằng bé, : "Đoàn Đoàn của chúng  thật là ngoan!"
Ông vội vàng nuốt trôi miếng bánh táo đỏ, thậm chí còn chẳng màng đến hương vị.
Đoàn Đoàn hiếm khi đút cho  khác ăn, bởi  thấy Giang Hiền Vũ chịu ăn, thằng bé liền vui mừng  mặt,  tiếp tục : "Đoàn Đoàn đút ngoại tổ phụ ăn , ngoại tổ phụ ăn ! Có ngon  ạ?"
Giang Hiền Vũ mỉm  nắm lấy bàn tay nhỏ của thằng bé,  cắn thêm một miếng bánh táo đỏ nữa. Lần  ông nếm thử cẩn thận hơn, kinh ngạc thốt: "Thật sự  ngon! Bánh  mềm  xốp, Đoàn Đoàn cũng ăn !"
Mèo Dịch Truyện
Đoàn Đoàn thấy ông khen bánh táo đỏ, đôi mắt sáng rực lên, ngước  Giang Oản Oản: "Nương, ngoại tổ phụ  bánh ngon lắm, nương  thêm nhiều một chút, để ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu mang về ăn dần!"
Giang Oản Oản  Giang Hiền Vũ,  : "Phụ , con thấy cả  và mẫu  đều thích,   con sẽ  nhiều hơn cho hai  dùng."
Giang Hiền Vũ  nàng, khẽ nở nụ  phức tạp: "Được, bánh táo đỏ  thật sự  ngon."
Giang Oản Oản  dứt lời ông, trong lòng nàng bỗng dưng dâng lên từng trận vui mừng khó tả,  lẽ đây chính là cái gọi là phụ tử đồng lòng.
Lý Tam Nương cũng  thích bánh táo đỏ, còn đặc biệt yêu thích  bưởi mật ong, bà nhấp từng ngụm nhỏ, tỏ vẻ vô cùng ưng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-257.html.]
Đoàn Đoàn  thấy   đều đang thưởng thức,    chằm chằm  những trái quýt nhỏ vàng cam  bàn, lén nuốt nước bọt.
Tiểu Đoàn Đoàn quả thực thèm thuồng khôn xiết, liền gom hết dũng khí kéo vạt áo của Giang Hiền Vũ, thì thầm: "Ngoại tổ phụ, ngài lén lút bóc cho Đoàn Đoàn một trái quýt nhỏ  chăng? Nương dặn Đoàn Đoàn   ăn nhiều quýt, nhưng Đoàn Đoàn  nếm thêm một trái nữa thôi!"
Giang Hiền Vũ  xong gật đầu, liếc  Giang Oản Oản,  đó như   chuyện gì xảy  mà cầm lấy một trái quýt chậm rãi bóc, nhân lúc    chú ý, ông lén lút đưa  miệng Đoàn Đoàn từng tép một.
Đoàn Đoàn ăn những tép quýt ngọt ngào, sung sướng híp mắt thỏa thuê, hai bên má lúc nào cũng phồng lên, trông y như một chú sóc chuột đang ăn vụng. Tiểu ngoại tôn  còn  gọn trong lòng Giang Hiền Vũ, trông càng nhỏ bé hơn nên   đều  phát hiện  cháu đang  gì.
Giang Hiền Vũ liên tiếp bóc hai trái quýt đút cho cháu,  khẽ : "Đoàn Đoàn, chúng  chẳng nên ăn thêm nữa,  chăng? Nương con dặn   dùng nhiều, chúng  đừng ăn quá nhiều."
Đoàn Đoàn  tươi như hoa gật đầu: "Vâng !"
Tiểu Đoàn Đoàn  ăn thêm hai trái nữa nên trong lòng  khôn cùng thỏa mãn.
Mọi  ăn  nhiều bánh táo đỏ,  bưởi và các món điểm tâm khác, bụng cũng dần no. Khi Giang Oản Oản   sửa soạn bữa chính thì đều ngăn cản,  rằng tạm thời  thể dùng bữa thêm.
Giang Oản Oản cũng cảm thấy bụng  lưng lửng, cũng     ăn  nhiều bánh táo đỏ, đều  no bụng nên cũng chẳng tiện nài ép nữa.
Mọi   trong chính sảnh chuyện trò,  lâu , Tần Tĩnh Trì  về tới.
Nhìn thấy phu thê Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương thì  chút kinh ngạc, nhưng  cũng kịp thời định thần , gọi: "Nhạc phụ, nhạc mẫu."
Lý Tam Nương  lớn đáp lời, Giang Hiền Vũ     chút phức tạp. Trong lòng ông thừa hiểu Tần Tĩnh Trì là một trượng phu ,   dù   đối với nữ nhi  tuy tình cảm  mấy sâu đậm, nhưng vẫn thường xuyên lui tới thăm viếng hai vợ chồng lão, quả là   nghĩ suy, gánh vác.