"Lão bản, mặt hàng  ngươi lấy từ  ? Bán  ?"
"Cô nương, đây là thứ  mua  ở kinh thành, từ tay một  ngoại quốc da đen nhưng  cao to vạm vỡ. Nếu cô nương  nhã ý  mua, một túi  cô nương trả ba trăm văn là ."
Giang Oản Oản  hỏi: "Vậy thứ  ngươi còn  thể lấy về thêm nữa ?"
Lão bản  lắc đầu: "Không ,  chỉ tình cờ gặp   nọ, tùy tiện mua một ít về để thử mà thôi.  nếu      ngoài, tình cờ gặp  thì sẽ mang về cho các ngươi, nhưng mà..."
Giang Oản Oản  duyên dáng, : "Được! Được! Được! Nếu ngươi mang về, cứ đến "An An Lẩu Quán" tìm  là !"
Đợi nhóm  Giang Oản Oản  rời , lão bản   nở nụ  tươi roi rói. Ban đầu ông  tưởng thứ  nào  tác dụng gì,     một ai đến hỏi han. Hơn nữa ngay cả ông  cũng chẳng   đây là thứ gì, mua xong liền hối hận vì  kẻ da đen  lừa phỉnh.    thì  , rốt cuộc cũng thoát  món hàng.
"Tẩu tử, đây là thứ gì?"
Tần Tĩnh Nghiễn ngửi hạt thì là trong tay, khó hiểu cùng nghi hoặc.
Giang Oản Oản giải thích: "Thứ  mài thành bột, rải lên xiên nướng sẽ dậy mùi thơm ngào ngạt!"
Đang khi  chuyện đó, thấy   xách mấy con gà  rao bán, Giang Oản Oản vội vã đến mua hai con.
Sau đó  mua thêm một  thứ lặt vặt như đường cùng những thứ khác, cả bọn mới định  về nhà.
Chỉ là khi sắp đến tiệm lẩu, nàng  thấy   đang dắt mấy con dê  bán.
Ngày thường,   chẳng thấy kẻ nào rao bán dê, Giang Oản Oản nhớ tới thì là  mua , dùng để nướng dê nguyên con thì quả là hợp ý! Thế là nàng nhanh chóng kéo Tần Tĩnh Trì  mua một con.
Về đến nhà, Đoàn Đoàn thấy họ dắt một con dê về, lòng hiếu kỳ  ngớt, liền buông dây cương dắt Tiểu Bất Điểm xuống  vội vàng tiến lên  sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-332.html.]
Tần Tĩnh Trì vội bế  bé lên, : "Đoàn Đoàn, con dê  chẳng ngoan , cẩn thận kẻo nó đá con, chớ đến quá gần."
Đoàn Đoàn  thế, lập tức rụt tay , hỏi: "Phụ , đây là vật gì ?"
Từ thuở lọt lòng, Đoàn Đoàn  từng  dịp trông thấy loài dê, bởi  lúc  khi  thấy chúng vật , lòng hiếu kỳ của  bé càng dâng cao.
Giang Oản Oản  : "Loài  giống như lợn và gà, thịt ăn  ngon."
Đoàn Đoàn  vang, gật đầu: "Vâng!"
Sau khi tiểu tử  xuống đất,  dắt Tiểu Bất Điểm  xổm bên góc nhà, vuốt ve tấm lưng bóng mượt của Tiểu Bất Điểm, nhỏ giọng thì thầm: "Tiểu Bất Điểm, nương  đó là dê, ngươi   ?" Đoàn Đoàn che miệng  khúc khích, tiếp lời: "Trước đây Đoàn Đoàn  từng   thấy bao giờ."
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dọn dẹp đồ đạc, cũng  bận tâm đến một tiểu tử và một con ch.ó đang thì thầm nơi góc nhà.
Hôm , sáng sớm Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương  tới.
Đến giữa trưa, Lý Viễn và Tô Hà cũng đưa Lý Tuyết Trân đến cổng lớn.
Phụ  của Lý Viễn vốn là quan Hộ bộ tại kinh thành, nhưng Lý Viễn chỉ là con của  thất trong nhà. Mẫu   sinh hạ  xong thì qua đời sớm. Trên  còn  vài ca ca cùng cha khác nương nên  chẳng  coi trọng trong gia đình, lớn lên trong gian khó, sống chẳng khác gì gia đinh thấp kém.
   mang chí khí hơn , mới ngoài hai mươi tuổi  trúng Bảng nhãn, dù chẳng  Trạng Nguyên, nhưng một Bảng nhãn trẻ tuổi như  cũng  hiếm thấy.
Tô Hà là nữ nhi duy nhất trong nhà,  cưng chiều nhất mực, hơn nữa ngoại tôn tử của bà  còn là Tể tướng đương triều.
Hồi đó trong cung bày tiệc,  thấy Lý Viễn phong độ ngời ngời, Tô Hà  lập tức để mắt tới, Lý Viễn cũng chú ý đến cô nương  duyên dáng, đôi mắt sáng tựa  trời .
Mèo Dịch Truyện
Sau đó, mặc dù phụ mẫu Tô Hà  mấy chấp thuận, nhưng  thể cưỡng  ý  của nàng, cuối cùng vẫn đồng ý. Sau khi hai   thánh thượng ban hôn thì nhanh chóng kết duyên vợ chồng.
Ban đầu Lý Viễn cũng  phân  Hộ bộ nhậm chức, nhưng lúc đó triều cục bất , sợ   liên lụy thì ngoại tôn nữ của  cũng sẽ chịu khổ, cho nên lúc đó Tể tướng  cầu xin Hoàng đế cử Lý Viễn đến huyện Khúc Phong  huyện lệnh. Cứ như , hai   ở đây mười mấy năm  lẻ, tuy phu thê họ   thăng quan tiến chức, nhưng cuộc sống cũng coi như thanh nhàn tự tại.