Giang Oản Oản chăm chú quan sát , cảm thấy hình như tâm trạng của  khá . Chẳng lẽ  cãi  với Lý Tuyết Trân  gì đó chăng?
Lúc  Tần Tĩnh Nghiễn mới nhớ  bản   chuyện  . Hắn vội cất lời: "Tẩu tử, chuyện là thế . Không  tẩu từng bảo  dựng một hí đài trong thư quán của chúng  ? Hí đài đó rốt cuộc dùng để  gì ?"
Không đợi Giang Oản Oản đáp lời,   ngại ngùng  tiếp: "Hiện nay thư quán khách khứa đông nghịt, chẳng còn chỗ để chân. Đệ nghĩ chi bằng tháo dỡ hí đài đó , để thêm bàn ghế thì hơn?"
Nghe những lời  , Giang Oản Oản bất lực bật : "Ta quả  quên mất chuyện  ."
Tần Tĩnh Nghiễn  ngây ngô: "Đệ đoán chắc tẩu  quên , cho nên hôm nay mới đến hỏi tẩu xem giờ   ."
Giang Oản Oản trầm ngâm giây lát,  mới mở miệng : "Hí đài  quả thật là để giữ  mà biểu diễn hí khúc. Chẳng qua   để ca hát, mà là để diễn kịch."
Giang Oản Oản  ánh mắt nghi hoặc của Tần Tĩnh Nghiễn, liền  tiếp: "Hiện giờ     đôi ba quyển truyện, mỗi bản đều bán  chạy. Chắc  cũng rõ,  nghĩ nếu mỗi câu chuyện xưa đều  nhiều  yêu thích đến , hà cớ gì chúng   tái hiện những câu chuyện ? Chúng  sẽ tìm vài diễn viên, để bọn họ sắm vai các nhân vật trong truyện. Sau khi huấn luyện một thời gian, chúng   thể bán vé tại thư quán. Nếu thượng khách mua phiếu,  thể ở  đến tối để thưởng thức nhóm diễn viên biểu diễn."
Tần Tĩnh Nghiễn há hốc mồm, ngơ ngác  nàng giơ ngón tay cái, thốt lên: "Tẩu tử, tẩu... Tẩu quả là tài tình phi phàm! Có thể nghĩ  diệu kế tuyệt vời đến !"
Tần Tĩnh Nghiễn  nàng, trong ánh mắt hừng hực như lửa. Nếu những câu chuyện xưa của  thật sự  thể  tái hiện  sân khấu,  thì nhân vật trong truyện của  chính là bằng xương bằng thịt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-481.html.]
Mèo Dịch Truyện
Giang Oản Oản nhấp một ngụm , mỉm   tiếp: "Chẳng qua  diễn , chúng   chọn  nhân vật phù hợp với miêu tả của ! Cả dung mạo lẫn dáng  đều  xuất chúng!"
Giang Oản Oản thầm nghĩ. Sau khi những câu chuyện  trình diễn,  thể huấn luyện nhóm diễn viên để trở thành những danh giác của thời đại  trong tương lai. Bọn họ  thể  đến các châu thành biểu diễn. Đến lúc đó, đoàn kịch sẽ  chỉ giới hạn trong thư quán nhỏ bé của bọn họ nữa.
Đôi mắt Tần Tĩnh Nghiễn sáng rực,  gật đầu lia lịa: "Vâng! Tẩu tử, tẩu hãy giúp  cẩn thận chọn lựa nhé. Đây là diệu kế của tẩu, chắc chắn tẩu  nên chọn  như thế nào."
Sau đó,   mỉm , ngây ngô gãi đầu, : "Tuy rằng    những câu chuyện , nhưng  bao giờ  nghĩ rằng những nhân vật trong đó  thể bằng xương bằng thịt. Bởi ,  cũng  bao giờ mường tượng các nhân vật trong truyện sẽ trông  . Tạm thời,       chọn diễn viên  dung mạo... như thế nào cho ."
Giang Oản Oản : "Chúng  hãy tìm diễn viên để biểu diễn vở "Cồn Cát" . Nhân vật trọng yếu nhất là Cảnh Phóng,  là nhân vật chính. Hơn nữa trong truyện của , Cảnh Phóng lúc còn nhỏ và  khi trưởng thành  miêu tả  khác  là mấy. Bởi ,  chọn lựa kỹ càng diễn viên nhí!"
Tần Tĩnh Trì khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đoàn Đoàn. Cậu bé   những lời của Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn, liền dời sự chú ý khỏi giấy Tuyên thành. Đôi tai nhỏ cũng khẽ động, hướng về phía họ lắng .
Tần Tĩnh Trì  cơ thể nhỏ bé trong n.g.ự.c ,  dịch sang phía trái một đoạn bằng một bàn tay. Hắn cau mày, giơ tay gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ một cái: "Con đang  gì ? Hôm nay còn   xong chữ ? Sao nào,   mấy ngày  con còn bảo  chăm chỉ luyện chữ, cố gắng   chữ  như của Tinh Tinh ca ca ? Vả  con còn  học bài thơ Trần phu tử giao cho con ,  thuộc mà  bắt đầu lơ đễnh ?"
Đoàn Đoàn ôm đầu tủi  trừng mắt liếc  một cái: "Cha!"
Tần Tĩnh Trì ôm  bé đặt lên đùi , khẽ  : "Được , nương và tiểu thúc thúc đang bàn chuyện. Con  hiểu còn tò mò cái gì. Chờ tới lúc  chữ xong, học thuộc lòng bài thơ,   hỏi bọn họ,  ?"